Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt

Chương 5: Ở chung 5




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

- ----------------

Sau khi ăn cơm trưa ngủ trưa xong, lại nghe dì Trương nói rằng chiều muốn dẫn cô đến trung tâm thương mại, toàn bộ tâm trạng tồi tệ của Lâm gia đã bị quét sạch.

Khương Nguyên đang đọc sách trong phòng, nghe thấy tiếng ô tô đậu ngoài sân, anh đặt sách xuống đi ra ngoài ban công, chỉ khoảng năm giây đã thấy bóng dáng của Lâm Gia xuất hiện trong tầm mắt anh.

Vào buổi trưa bầu trời cuối cùng cũng quang đãng, mặt trời bị cản chở đến trưa cuối cùng cũng hiện ra sức mạnh của mình, trong tiếng ve kêu Khương Nguyên chỉ đứng trên ban công một lúc đã toát mồ hôi, nhưng nhìn cô gái nhỏ phía dưới làm cho anh không hề cảm thấy nóng.

Hôm nay Lâm Gia mặc một chiếc áo phông màu trắng, và một chiếc váy ngắn kaki chữ A, mái tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, lắc lư theo động tác nhảy của cô, cả người cô tràn đầy năng lượng và vui sướng.

Khương Nguyên thấy cô đã nhảy ra cửa trước mới nhớ tới quay lại gọi dì Trương: "Dì Trương, nhanh lên một chút nào! Chúng ta phải ra ngoài chơi nữa!"

Tiếng dì Trương mơ hồ trả lời: "Tới đây. Cháu nhanh lên xe đi, bên ngoài rất nóng."

"Vâng!" Lâm Gia vui vẻ trả lời, quay đầu rồi chạy ra ngoài.

Khương Nguyên đứng trên cao, vì cách khá xa, nên không nhìn rõ mọi thứ ở phía dưới, nhưng nghe thấy tiếng của cô cũng có thể tưởng tượng được khóe xoáy bên môi cô ngọt ngào như thế nào.

Cuối cùng con chim sơn ca cũng được thả ra khỏi lồng sắt, tất nhiên là cười đến toe tóet.

Đúng là cảm xúc của con gái thay đổi liên tục, sáng còn khóc như thế, trưa cũng không xuống ăn, bây giờ lại có thể vui vẻ như vậy, không nhìn thấy dấu vết của sự khó chịu nữa.

Khương Nguyên lắc đầu, bên ngoài quá nóng, chờ bóng dáng Lâm Gia không còn trong tầm mắt nữa anh mới vào bên trong.

Nghe tiếng xe ô tô đi xa dần rồi biến mất, anh lại cầm sách lên không có ai ở nhà, cuối cùng anh cũng có một buổi chiều yên tĩnh..

Trên xe, Lâm Gia hưng phấn ngồi cạnh cửa sổ xe, như một đứa bé tò mò, thấy gì cũng phải hỏi dì Trương một chút. Dì Trương cũng giải thích với cô không biết mệt mỏi thấy cô cười trong lòng bà cũng vui theo.

"Gia Gia, sau này muốn ra ngoài đi chơi nói với dì Trương, dì Trương nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp cháu. Nhưng đừng như buổi trưa, mắt lại sưng rồi đau lên, làm cho dì Trương sợ." Dì Trương yêu thương sờ tóc Lâm Gia, nghĩ đến dáng vẻ buổi trưa của cô, thậm chí còn không ăn uống như bình thường làm cho bà lo lắng.

Nói đến chuyện buổi trưa, Lâm Gia không cười nữa, Cô thu hồi ánh mắt nghiêng người dán vào lòng bàn tay của dì Trương cọ nhẹ, âm thanh ở mức thấp nhất, "Dì Trương, sao Khương Nguyên lại không thích cháu?"

Dì Trương ngạc nhiên, vẫn chưa hiểu hết ý của cô muốn nói, Lâm Gia khẽ nghiêng người dựa lại gần, như một con thú nhỏ bất lực đang cần chủ nhân ôm ấp.

"Cậu ấy không thích cháu, vì thế mà luôn hung dữ với cháu. Sáng nay cháu làm vỡ khung ảnh của cậu ấy, cậu ấy phản ứng rất tức giận còn bóp tay cháu, đau lắm." Lâm Gia nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Khương Nguyên, chóp mũi lại bắt đầu chua xót, "Cháu đã nói rất nhiều lần với cậu ấy là cháu xin lỗi, nhưng cậu ấy vẫn hung dữ với cháu."

Dì Trương không nghĩ tới chuyện Lâm Gia có mâu thuẫn với Khương Nguyên, "Sao cháu lại vào phòng của cậu ấy? Ôi, Gia Gia à, cậu chủ không thích người khác vào phòng làm xáo trộn đồ của mình."

Lại nói tiếp trước khi dì Trương tới cũng có một người giúp việc chỉ vì vào phòng Khương Nguyên quét dọn làm lộn xộn tư liệu ôn tập trên bàn của Khương Nguyên mà ngày hôm sau đã bị sa thải luôn.

"Khi đó cậu chủ mới học cấp hai, cũng không biết cậu ấy nói gì với tiên sinh và phu nhân, khi tôi đến nhà họ thì quy định đầu tiên chính là không được phép thì không thể vào phòng của cậu chủ." Dì Trương nói như vậy.

Lâm Gia hét lên, "Cậu ấy mời cháu vào phòng mà."

Dì Trương thở dài, "Nhưng cháu lại làm vỡ đồ đạc của cậu ấy."

"..." Lâm Gia cắn môi, ánh sáng trong mắt tối lại, "Được rồi, cháu biết là cháu không đúng. Mẹ cháu nói rằng, đó là hành vi xấu làm hỏng đồ của người khác khi không được phép, hành động của cháu hôm nay không tốt hơn nữa còn rất xấu."

Dì Trương thấy cô tự trách như vậy, đau lòng ôm cô, "Quên đi đừng suy nghĩ nữa, cậu chủ cũng không nói gì, thì chúng ta hãy để chuyện này trôi qua. Chỉ cần Gia Gia nhớ kỹ, cậu chủ rất nhiều quy định và lạnh lùng hơn mọi người, nếu cậu ấy có làm gì hay nói gì thì cháu cũng đừng để bụng, khi nào cháu về nhà thì sẽ ổn thôi."

Lâm Gia dựa vào trong lòng dì Trương gật đầu, "Vâng ạ!"

Biệt thự của Khương gia ở ngoại ô thành phố, môi trường tốt phong cảnh đẹp, rất gần trung tâm thương mại. Dì Trương thường mua thức ăn ở ngay cạnh khu biệt thự, nhưng cứ khoảng 10 ngày bà sẽ đi trung tâm thương mại một lần để mua ít đồ dùng hàng ngày, tiên sinh phu nhân cần mua gì thì sẽ mua cái đấy.

Hôm nay không mua nhiều thứ lắm, danh sách mua hàng cho Khương Nguyên đã xong, còn mua một số đồ Lâm Gia thích, khi đi ngang qua khu vực siêu thị hải sản dì Trương đột nhiên nghĩ, ngày hôm nay hai vị chủ nhỏ trong nhà đều không được vui, vậy bà làm bữa cơm phong phú một chút, mọi người vui vẻ ăn cũng sẽ quên chuyện không vui đi.

Lâm Gia lần đầu tiên tới thành phố H, mặc dù trung tâm thương mại ở đây không khác biệt gì với thành phố S, quần áo, giầy dép, đồ dùng, cái gì cũng có, cô thấy mọi thứ đều mới lạ như nhìn lần đầu tiên. Lúc theo dì Trương vào trong siêu thị, thì ngay cả hành lá để lại ám ảnh thật lớn trong lòng cô cũng trở nên thuận mắt hơn.

Dì Trương đẩy chiếc xe chất đầy đồ ăn, mọi thứ chất lên thành đống cao không nhìn thấy Lâm Gia bên cạnh "Gia Gia, tối nay dì Trương làm hải sản cho cháu ăn được không?"

Trong siêu thị nhiều người, giọng của dì Trương cũng vô thức nâng cao hơn, Lâm Gia cũng cao giọng trả lời theo: "Vâng ạ!"

Khu hải sản rất lớn, có đầy đủ tôm cá tươi và hải sản, còn có khu vực chế biến.

Lâm Gia vừa nhìn thấy một con cua to và tôm hùm to lập tức bỏ xe đẩy ra, chạy đến bể nước trước mặt, nhìn chằm chằm vào đám tôm hùm đang chìm nổi bên trong "Thật lớn nha! Dì Trương, chúng nó đều còn sống!"

Dì Trương nhìn vẻ trẻ con của cô không nhịn được cười, "Cháu cẩn thận đấy, đừng để bị thương."

Lâm Gia cũng không quay đầu lại trả lời, "Vâng!"

Cô bé đứng trước bể cua, chạy đi chạy lại trong nháy mắt cô lại đi đến trước bể tôm.

Dì Trương chọn hai con tôm hùm to nặng ba cân, nghĩ xem làm hấp hay nướng phô mai, đang muốn hỏi ý kiến của Lâm Gia, quay lại đang thấy cô ngồi xổm bên bể cua, nhìn chăm chăm rồi còn đâm vào vỏ cứng của chúng nó, chơi đến vui vẻ. Bà buồn cười, cất giọng nói: "Gia Gia, dì Trương qua đưa cho người ta làm tôm hùm, cháu đừng có chạy lung tung."

Lâm Gia nghe tiếng quay đầu lại, thấy tôm hùm to trong tay bà, mắt to cười cong thành hình bán nguyệt, "Vâng!"

Dì Trương lúc này mới yên tâm đi ra khu chế biến.

Ở siêu thị này cứ 4h chiều từ thứ hai đến thứ năm sẽ có hoạt động giảm giá, dì Trương mới đến khu chế biến thì vang lên tiếng loa phát thanh trong siêu thị.

"Đến đây đến đây, đi qua đi ngang không nên bỏ qua! Giảm giá trong nháy mắt giảm giá trong nháy mắt! Tôm sông tươi 20 tệ một cân 20 tệ một cân! Số lượng có hạn, đến trước phục vụ trước đến trước phục vụ trước!"

Dì Trương im lặng nghĩ, đã bốn giờ rồi phải mua nhanh lên, bà nghĩ như vậy, lại nhìn về đằng sau, Lâm Gia vẫn còn đang chơi xung quanh khu vực cua tôm.

Bà lắc đầu bật cười, "Đúng là trẻ con."

Bởi vì sản phẩm giảm giá hôm nay là tôm cho nên loa phát thanh của siêu thị vừa vang lên, đám đông ngay lập tức xông lên từ bốn phương tám hướng, đều là những người lớn tuổi sống ở gần đó, thông thường bọn họ ăn cơm trưa xong sẽ đi ra trung tâm thương mại, không phải ngồi nói chuyện trong quán cà phê thì ngủ trưa ở nhà, chờ đến gần thời gian siêu thị giảm giá thì đến.

Đừng xem thường các cô các bác bình thường thì vừa đi vừa thở, trên xe buýt không đứng được, nhưng đến thời điểm quan trọng này thân thể của bọn họ chưa bao giờ kém cỏi, bước đi như bay, một chút đã đứng chật ních quầy hàng.

"Cho tôi hai cân!"

"Tôi ba cân ba cân!"

"Tôi một cân! Ôi chao, bà đừng chen!"

"Đừng có ép! Ai đẩy đấy!"

...

Khu tôm sông ở bên phải tay Lâm Gia, chỉ chốc lát những người đó đã chồng chất bên cạnh Lâm Gia, những giọng nói oang oang và động tác thô lỗ của người dân đều là những thứ cô chưa từng nghe cũng chưa từng thấy qua.

Cô nghĩ rằng bọn họ đang cãi nhau, vừa sợ vừa khẩn trương, cô muốn đi qua khuyên bảo, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, vì chỗ kia cũng ồn ào chỗ này cũng thế, dưới tình huống tất cả mọi người đều đang cãi nhau cô không biết phải kéo ai.

"Đứng đẩy, tôi đến trước!"

"Rõ ràng là tôi đến trước! Muốn đứng đầu, đừng có nằm mơ!"

"Các bà thật vô lý!"

"Đừng nói nữa! Bà muốn thế nào, định đánh tôi à? Đến đây, bà thử xem, tôi nói cho bà biết tôi bị cao huyết áp đấy nhé, bà đánh tôi phải nuôi tôi cả đời đấy, tin không?"

Lúc này, bên cạnh Lâm Gia có một bác gái mặc áo ba lỗ hoa và một bác gái gầy teo đang cãi nhau, hai người xô xô đẩy đẩy, đụng ngã luôn Lâm Gia đang ngồi xổm dưới đất.

Lâm Gia mất thăng bằng ngồi xổm dưới đất, cũng không đau lắm, chỉ là tay rơi vào trong chậu cua, cái gai sắc nhọn trên thân cua chọc vào ngón tay cô, máu lập tức chảy ra.

"A, đau quá."

Nghe tiếng của Lâm Gia, hai người vừa cãi nhau vừa cùng cúi xuống nhìn, thấy cô đang bịt ngón tay mình chảy nước mắt, hai người liếc nhìn nhau.

Bác gái ba lỗ hoa nói: "cô gái nhỏ sao lại không cẩn thận như vậy, đi nhanh lên."

Bác gái gầy teo cũng nói: "Này, nếu cháu không mua tôm thì đừng đứng chiếm chỗ ở đây. Lúc nữa càng nhiều người hơn, da thịt mềm mại như vậy không nên để bị chen lấn."

Hai người vẫn đang cãi nhau lúc này lại đứng cùng chiến tuyến

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mai sẽ khiến cho Khương Nguyên sốt ruột, chờ xem, hừ hừ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.