Công Chúa Nhạn Hồi

Chương 9




9.

Y Mãnh Tà giới thiệu với ta rằng đây là biểu muội của hắn, công chúa Mộc Hòa Nhã.

"Nàng là người Hán triều...".

Hắn đang định giới thiệu ta thì Mộc Hòa Nhã đã ngắt lời hắn, khinh bỉ nhìn lên trời.

"Một nữ nhân Hán triều, công chúa Minh Châu. Muội không cần anh họ giới thiệu đâu, muội đã ngưỡng mộ danh tiếng (*) của nàng ta từ lâu rồi. Muội đã sớm muốn đến để bày tỏ lòng kính trọng của mình với công chúa nhà Hán, người đã câu mất hồn vị đại Thiền Vu của chúng ta, nhưng cha muội luôn nói rằng bên ngoài vẫn chưa được thái bình nên không để muội đi, vì vậy mới kéo dài đến tận hôm nay".

(*): 久仰大名 [jiǔyǎng] cửu ngưỡng đại danh (lời nói khách sáo).

Nàng ấy thật sự rất đặc biệt, lực công kích tràn ngập trong lời nói nhưng nàng ấy chỉ cần nói một mạch là đã hoàn thành nó rồi.

Ta không biết nên trả lời thế nào nên đành hành lễ chào hỏi Mộc Hòa Nhã.

Nàng ấy hừ một tiếng, không thèm để ý đến lời chào hỏi của ta mà chỉ chăm chăm nói chuyện với Y Mãnh Tà.

"Anh họ, anh vẫn luôn luôn bận rộn nên chúng ta đã lâu không có một cuộc cưỡi ngựa thật sảng khoái rồi. Hôm nay chúng ta đi đua ngựa đi, muội có rất nhiều điều muốn nói với anh họ".

Mộc Hòa Nhã nắm lấy tay hắn cũng tiện thể hất tay ta ra.

Ta có hơi ngượng, nếu vậy thì hai người cứ nói chuyện đi, ta đi trước vậy?

Ta vừa định rời đi thì Y Mãnh Tà đã lên tiếng trước.

Hắn khẽ cau mày và rút tay bị nàng ấy nắm ra với vẻ mặt nghiêm túc.

"Mộc Hòa Nhã, Yên thị chào hỏi ngươi, ngươi cũng nên chào lại nàng đi chứ, càng lớn càng không biết phép tắc à!".

"Anh...".

Mộc Hòa Nhã khó chịu, nhưng nàng ấy cũng không dám nổi giận.

Y Mãnh Tà bắt đầu nghiêm túc, cặp mắt kia lập tức trở nên sắc bén, không giận nhưng vẫn cảm thấy rất đáng sợ.

Nàng ấy nhẫn nhịn chịu đựng cơn giận và hành lễ với ta, khoanh tay chiếu lệ trước ngực rồi bỏ xuống ngay.

Ta gật đầu và mỉm cười với nàng ấy.

Lúc này sắc mặt Y Mãnh Tà mới dịu đi một chút.

Nàng khịt mũi, nhìn Y Mãnh Tà và lẩm bẩm.

"Anh họ của ta đã trở thành một đại Thiền Vu rồi, nhưng anh ấy vẫn kiêu ngạo đến mức còn muốn ra oai với ta nữa đấy".

"Ta vốn là Thiền Vu, đây không phải là kiêu ngạo, mà là sự uy nghiêm mà chủ nhân Hung Nô nên có. Từ nay về sau ngươi cũng đừng gọi ta là anh họ nữa, ta cũng không phải là một đứa trẻ con, thật kỳ quái".

Mộc Hòa Nhã không thể chịu đựng được nữa, nàng ấy vừa tức giận vừa uất ức nên đã bật khóc.

"Người ta chạy từ nơi xa tới tận đây, anh lại đối xử như vậy à! Anh họ, anh họ, anh họ! Ta cứ gọi đấy!".

Y Mãnh Tà thở dài và bảo ta lùi lại và tự mình đi đến cạnh Mộc Hòa Nhã.

“Được rồi, được rồi, muốn cưỡi ngựa đúng không, vì cái chuyện vặt vãnh như vậy mà cũng khóc được à”. Y Mãnh Tà thở dài, đưa tay về phía nàng: “Ta đi cùng ngươi vậy”.

Mộc Hòa Nhã nắm lấy tay hắn, đạp lên ngựa, kéo dây cương, trước khi xuất phát còn liếc nhìn ta một cái, nàng ấy thật sự là một người rất hăng hái.

Khóc đến mức ầm ĩ như vậy thật đáng xấu hổ nhưng lại rất có ích, nó có hiệu quả ngay lập tức cơ mà.

Nàng ấy rất vui, còn nói rằng biểu ca của nàng ấy lúc nào cũng như vậy, miệng cứng nhưng lòng mềm, còn nói là hắn hiểu rõ nàng ấy nhất,... vừa nói vừa chăm chú nhìn ta.

Như sợ người khác không biết tình nghĩa sâu đậm giữa hai người bọn họ vậy.

Được rồi, ta có thể rút lui rồi.

Mời biểu ca biểu muội nhà người ta tiếp tục mối tiền duyên của họ, vì vậy chuyện hôm nay của ta tới đây cũng xong rồi.

Đợi khi Mộc Hòa Nhã ngồi vững vàng trên lưng ngựa, Y Mãnh Tà bất ngờ quất mạnh vào mông con ngựa đến nỗi chảy cả m.áu.

Con ngựa xui xẻo hí lên một tiếng điên cuồng vì đau đớn, và lao vút đi như bay.

Bây giờ vùng đất nơi đây chỉ còn lại tiếng thét chói tai của công chúa Mộc Hòa Nhã.

"Ahh ahh ahh ahh! Y Mãnh Tà, ta ghét ngươi! Anh họ! Ta ghét ngươi... cứu mạng, ahhh anh họ...".

Y Mãnh Tà đứng từ xa vẫy tay cáo biệt với nàng ấy, tươi cười như hoa hướng dương.

Ta chớt lặng người.

Thật không đoán được, vai diễn cung đấu của ta tới cũng nhanh, đi còn nhanh hơn nữa.

Y Mãnh Tà đã thay ta diễn xong xuôi hết rồi.

Ta chỉ là một người đi xem kịch mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.