Công Chúa Không Dễ Dàng: Trần Tố Ngọc

Chương 8




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); HAI MƯƠI CHÍN: Nghiêm Thiệu Ngọc xuất hiện ở Nam Ẩn ViênHóa ra Nghiêm Uyển Xu thực sự ch dưới tay phụ thân và ca ca của mình.Phụ thân Nghiêm Thiệu Ngọc tiếp tục nói: "Có những việc giống như một cái hộp, nếu luôn được niêm phong, không ai động đến thì những thứ bên trong sẽ mãi không thể thoát ra. Một khi có người hé mở một khe hở, cái hộp sẽ không thể đóng lại được nữa, những thứ bên trong sẽ ào ạt tuôn ra rồi trở thành mãnh thú không thể khống chế. Ngươi nói Thiệu Ngọc có thể tiếp tục nhẫn nhịn. Ban đầu nó làm được, nhưng bây giờ cái hộp đã bị mở ra thì có những thứ không thể đóng lại nữa."Ta tái mặt hỏi: "Là Nghiêm Uyển Xu nói cho Tiết Nguyệt Hoa đúng không?"Lão nhân lộ vẻ mỉm cười mệt mỏi: "Uyển Xu rất thông minh nhưng Tiết Nguyệt Hoa lại ngu ngốc như những người Tiết gia khác. Nếu không phải vì nàng ta sinh con cho Nghiêm gia, nếu không phải vì muốn có tiếng là nhân đức, đáng lẽ ả nữ nhân ngu ngốc này đã ch từ lâu rồi."Ta không muốn nói gì nhưng ta biết Tiết Nguyệt Hoa sở dĩ "ngu ngốc" có lẽ là vì nàng đã thực sự động lòng với Nghiêm Thiệu Ngọc. Thật đáng buồn biết bao, một người thê tử chân thành yêu phu quân mình lại là một việc ngu ngốc.Phụ thân của Nghiêm Thiệu Ngọc nhìn về phía ta, nét mặt của ông đột nhiên trở nên không vui không buồn: "Công chúa, chuyện sau khi ta ch ta không quản được. Những điều ta nói với ngươi hôm nay không phải là hy vọng ngươi làm gì cả, ta cũng không biết ngươi nên làm gì. Ta quyền mưu cả đời, luôn tự nghĩ mình hiểu lòng người nhưng lại không biết gì tình yêu nam nữ. Ta và thê tử đã mất của ta luôn kính trọng lẫn nhau, cả đời không biết điên cuồng và nồng nhiệt là gì. Thế nên ta chưa từng dạy Thiệu Ngọc cách đối mặt với chuyện này, Thiệu Ngọc cũng không biết tìm đâu ra câu trả lời. Thiệu Đường là người may mắn, nó và ngươi là duyên trời định, ông trời tác hợp.”“Hơn nữa đứa nhỏ này giống mẫu thân của nó, dịu dàng đa tình, không giống người Nghiêm gia chúng ta. Cho nên Công chúa, giờ ta mới hiểu dù có quyền lực khuynh đảo thiên hạ cũng không thoát khỏi sự sắp đặt của số mệnh. Tạo hóa quá thích đùa giỡn con người, ta chỉ có thể nói cho ngươi sự thật nhưng cũng không biết làm sao để kết thúc nó."Ta ngẩng đầu nhìn trời, thấy có chim bay qua, ta khẽ nói: "Muốn kết thúc thì sẽ có cách kết thúc thôi."Lão nhân lắc đầu nói: "Công chúa, trà ngươi uống ở chỗ ta đều có người theo dõi, mạng sống của ngươi giờ không còn do ngươi tự quyết định nữa rồi."Ta mỉm cười, nói: "Ta không sợ, Thiệu Đường sẽ giúp ta."Lão nhân sửng sốt. Ông tưởng ta đã thần trí rối loạn nên bèn vẫy tay cho ta lui ra.Ta đi vài bước thì ngoái đầu nhìn lại, bóng dáng ông bỗng nhiên thật cô quạnh. Ngồi ở trên cao rất lạnh lẽo, sau khi tận hưởng niềm vui chiến thắng thì nỗi trống rỗng vô tận sẽ ập đến.Mang theo những bí mật vừa được nghe theo, ta bình thản trở về Nam Ẩn Viên. Gió ở Nam Ẩn Viên luôn mang theo hương thơm của cỏ cây.Ta rất kinh ngạc, kinh ngạc vì sau khi nghe những sự thật nặng nề này thì lòng ta lại càng thêm nhẹ nhõm. Ta chỉ quan tâm đến Thiệu Đường nên lòng ta không hề dao động.Tiết Nguyệt Hoa đã là Hoàng hậu, đại lễ phong hậu tổ chức ở tân kinh, ta ở Nam Ẩn Viên không được tham dự. Nữ nhân này, khi nàng đội chiếc mũ phụng hoa lệ to lớn, bước đến đỉnh cao của thế giới, nàng sẽ nghĩ gì, liệu nàng có còn cố chấp không?Nàng còn hận Nghiêm Thiệu Ngọc không, còn yêu người phu quân này không? Ngày đó nàng mang theo quyết tâm có ch cũng phải để chạy đến chỗ ta, chỉ vì liều mạng muốn ta mở cái hộp ra, thả con quái vật trong lòng Nghiêm Thiệu Ngọc.Nàng làm vậy có ý nghĩa gì?Nghiêm Uyển Xu và Tiết Nguyệt Hoa đều là những nữ tử rất xinh đẹp, rất cao quý, rất ưu nhã, là những đóa hoa được chăm chút tỉ mỉ trong vườn. Lẽ ra những đóa hoa này không nên có gai có độc, rốt cuộc là thứ gì đã cướp đi vẻ ngọt ngào và hương thơm của họ?Hoa cúc thu ở Nam Ẩn Viên nở rất đẹp, chỉ cần một chút gió nhẹ sương mai đã có thể giúp chúng nở thành một vùng hoa đẹp đẽ giản dị.Ta không sợ quái vật, ta không sợ gì cả. Ngay cả khi Nghiêm Thiệu Ngọc xuất hiện ở Nam Ẩn Viên, ta cũng không sợ, nơi này có linh hồn của Thiệu Đường, từng ngọn cây từng viên đá đều mang hơi ấm của chàng ấy.Không ai thông báo, Nghiêm Thiệu Ngọc như từ trên trời rơi xuống rồi đột nhiên xuất hiện trong vườn, ta kinh ngạc nhưng trong lòng cũng hiểu rõ.Nghiêm Thiệu Ngọc nhìn ta không nói gì, hắn là cửu ngũ chí tôn rồi còn rảnh rỗi đến đây, thực sự là vì tình cảm dành cho ta sao?Hừ, ta là yêu cơ mê hoặc người chắc?Thiệu Đường nói ta là đứa ngốc, tuyết đã rơi rồi mà ta vẫn không chịu đổi giày tuyết đã chạy ra ngoài chơi, chàng ấy còn phải cưỡng ép bế ta về.Ta hỏi Nghiêm Thiệu Ngọc: "Tiết Nguyệt Hoa, Tiết Hoàng hậu vẫn khỏe chứ?"Hắn đột nhiên trở nên giận dữ rồi chất vấn ta: "Ngươi còn nghĩ đến việc quan tâm nàng ta, nghĩ đến một nữ nhân như vậy, ngươi tưởng mình là gì, là thánh mẫu, là bồ tát sao? Lòng nhân từ thiện lương vô nghĩa của ngươi thực sự quá thừa thãi rồi đấy."Ta rơi lệ, nói: "Trước kia ta chỉ thấy những nữ nhân gả vào Trần gia chúng ta thật đáng thương, giờ ta mới phát hiện không phải vậy. Những nữ nhân trong hoàng gia đều là người đáng thương."Hắn cười khẩy một tiếng: "Thiên hạ đều là người đáng thương, ngươi cũng vậy, ta cũng vậy."BA MƯƠI: Tâm maBỗng nhiên ta không muốn nói gì nữa. Một người ở trên cao lại cứ luôn nói mình đáng thương, thật khiến ta cảm thấy đáng ghét.Nghiêm Thiệu Ngọc nhìn qua mọi thứ trong Nam Ẩn Viên, chậm rãi nói:"Thiệu Phong và Thiệu Tuyên đều thích nơi này, chúng cảm thấy chỗ này của ngươi là Đào Nguyên. Nếu ngươi không phải Công chúa, Thiệu Đường cũng không phải người Nghiêm gia thì liệu Đào Nguyên của ngươi có thể yên bình như thế sao. Quyền lực cho ngươi rất nhiều nhưng ngươi lại không tự nhận thức được mình đang ở đâu."Ta không nói gì. Ta thừa nhận những gì hắn nói có lý nhưng không thừa nhận rằng ta không tự biết mình là ai.Hắn nhìn ta hỏi:"Ngươi không muốn nói gì sao?"Ta quay đầu nói:"Hoàng Thượng, ngài có quyền lực vô hạn. Khu vườn này, ngài muốn chiếm thì cứ chiếm, muốn hủy hoại thì cứ hủy hoại!"Hắn bước đến, dùng tay nắm lấy cằm ta, buộc ta nhìn thẳng vào hắn, không đau nhưng vô cùng mạnh mẽ.Hắn nhìn chằm chằm vào ta nói:"Ngươi luôn không để ý như vậy, giống như năm đó… Rõ ràng năm đó ngươi biết cầu tre có vấn đề, nếu lúc đó ngươi quay đầu bước xuống, có lẽ ta… Ngươi chỉ mỉm cười với ta, không chút do dự bước qua, rồi lại không chút do dự gả cho Thiệu Đường. Yên lặng như vậy, thản nhiên như vậy. Ta từng hỏi cung nữ bên cạnh ngươi, trước khi xuất giá ngươi cẩn thận chuẩn bị hỉ phục, thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt."Ta không kiềm được mà bật cười lớn. Từ khi sinh ra đến giờ ta chưa bao giờ cười lớn như vậy.Hắn như bị nụ cười đó làm tổn thương, lại như bị làm cho đau lòng.Ta nói:"Nghiêm Thiệu Ngọc, không có gì là 'nếu như'. Ngươi biết rất rõ lựa chọn tốt nhất của ta là rơi khỏi cầu tre, lựa chọn tốt nhất của ta là gả cho Thiệu Đường. Ngươi không cam tâm điều gì, chẳng lẽ là ta chưa từng khóc vì không thể gả cho ngươi sao? Nước mắt của ta đáng giá lắm sao? Mỗi giọt đều biểu hiện của sự chiến thắng. Biểu hiện rằng ngươi đã chinh phục được trái tim một nữ nhân, nhưng ngươi lại không muốn cưới nàng!"Hắn gầm lên với ta:"Không phải ta không muốn, chỉ là ta không thể. Đối với một nam nhân mà nói, không thể cưới được nữ nhân mình yêu là một thất bại. Điều đó cho thấy hắn chưa đạt đến đỉnh cao, cho thấy hắn không xứng đáng có được thứ mình muốn."Ta lạnh lùng nói với hắn:"Nghiêm Thiệu Ngọc, tất cả những mong muốn xa vời đều là tội lỗi. Ngươi không thất bại, ngươi quá tham lam. Ngươi muốn quá nhiều."Nghiêm Thiệu Ngọc nói với vẻ mặt đầy bi thương:"Công chúa, Trần gia chỉ có một mình ngươi thực sự là người hoàng gia. Thực kiêu ngạo làm sao! Tình cảm ta dành cho ngươi chỉ là một tham vọng. Dù ta có được thiên hạ thì tình cảm dành cho ngươi cũng chỉ là một tham vọng."Ta lạnh lùng đáp:"Ngươi giàu có bốn biển, người tám phương thần phục nhưng thế thì đã sao? Nghiêm Thiệu Ngọc, ngươi nhớ cho kỹ, ta là em dâu của ngươi! Phu quân của ta là Nghiêm Thiệu Đường! Ta yêu chàng, chàng yêu ta. Ta sống là người của chàng, ch là ma của chàng!"Ta đột nhiên giơ tay chỉ vào khu vườn:"Linh hồn của Thiệu Đường ở đây, mỗi ngày chàng đều nhìn ta, bây giờ chàng cũng đang nhìn ngươi!"Hắn đi vài bước, hái một bông hoa, đưa lên mũi ngửi.Hắn bình thản nói:"Trần Tố Ngọc, ở trong khu vườn này làm một trượng phu dịu dàng của ngươi thật là chuyện đơn giản và ngọt ngào biết bao.Thiệu Đường đã có được rất nhiều, ta chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với nó."Nước mắt của ta tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây, ta hét lên:"Nghiêm Thiệu Ngọc, ngươi vô liêm sỉ! Ngươi cũng không hiểu cái gì gọi là tình yêu!!"Hắn bước tới muốn lau khô nước mắt cho ta lại bị ta nghiêng đầu né tránh.Hắn đột nhiên ôm lấy ta, rất chặt. Ta không thoát ra được.Hắn thì thầm bên tai ta:"Trần Tố Ngọc, năm đó tại sao nàng lại nở nụ cười thoáng qua đó với ta trên cầu tre? Nụ cười đó khiến ta sa vào ma đạo, ta không thể nào thoát ra được.”“Nàng nói đúng, ban đầu ta cũng tự nhủ đó chỉ là gặp dịp thì chơi nhưng ta không cam tâm, dù thế nào cũng không cam tâm. Từ khi sinh ra đến khi trưởng thành, ta chưa từng không cam tâm như thế này.”“Ta đã nhặt lại miếng ngọc bội nàng đánh rơi trên cầu tre. Ta chỉ muốn biết khoảnh khắc nàng rơi xuống nàng đã nghĩ gì, là hận ta sao? Rốt cuộc nàng đã nghĩ gì? Tâm ma của ta ngày càng nặng nhưng nàng lại ngày càng không quan tâm.”“Nàng và Thiệu Đường thậm chí còn quay lại nơi xưa, tay trong tay bước qua cây cầu tre đã được sửa chữa. Các người cùng ngắm hoa hợp hoan, hắn hái một bông xuống cài lên tóc nàng.”“Đó không phải là nơi khiến nàng đau buồn, ngược lại nó lại trở thành biểu tượng cho tình yêu ngọt ngào của các người. Ta giống như một trò cười, Trần Tố Ngọc, ta có phải là trò cười không?"Nước mắt của ta càng rơi nhiều hơn, rơi đến ướt áo hắn. Ta vừa khóc vừa hét lên:"Ngươi không phải trò cười, ngươi là kẻ điên. Các ngươi đều điên rồi, đều điên rồi!"Hắn hôn lên tai ta thì thầm:"Mọi mong muốn xa vời đều là tội lỗi. Điên là vì không đạt được, ta không thích cảm giác không đạt được. Ta là Nghiêm Thiệu Ngọc."BA MƯƠI MỐT: Chấp niệm đáng sợSau đó xảy ra chuyện gì ta cũng không biết nữa, bởi ta đã ngất đi.Khi tỉnh lại ta vẫn nằm trong vòng tay của hắn. Ta cố giãy dụa nhưng không thể thoát ra.Ta cảm giác như nước mắt mình đã chảy đến khô cạn, cả người không còn chút sức lực.Con thú dữ này thật đáng sợ. Đúng vậy, ta không nên thương hại Tiết Nguyệt Hoa, tại sao nàng ta lại thả nó ra ngoài chứ.Nhưng đồng thời ta lại càng thương hại Tiết Nguyệt Hoa hơn.Nếu ta biết sâu thẳm trong lòng Thiệu Đường lại cất giấu hình bóng một nữ nhân khác, dành cho nàng ấy một tình yêu điên cuồng thì chắc chắn ta cũng sẽ hận.Ta nói với Nghiêm Thiệu Ngọc:"Năm xưa ta cười với ngươi một cái chẳng qua chỉ là muốn buông bỏ mà thôi. Chúng ta quen biết vốn dĩ chỉ là một kế hoạch, ta vốn không nên gả cho ngươi. Là phụ hoàng ta tính kế với Nghiêm gia các ngươi, ta cảm thấy rất áy náy. Nụ cười ấy, khi đó ta muốn nói với ngươi rằng ta không oán hận ngươi. Nghiêm Thiệu Ngọc, ta không oán hận ngươi."Nghiêm Thiệu Ngọc cười, hắn nói:"Con người vốn là không có gì thì lại khao khát có được điều đó. Chúng ta, những kẻ trời sinh giỏi âm mưu quỷ kế thì lại thích những người không toan tính. Tố Ngọc, nàng quá không biết tính toán."Nghiêm Thiệu Ngọc lại siết chặt ta hơn một chút, nói với ta:"Ngày đó trên giày nàng có hình đôi hồ điệp, trên váy là hoa văn đồng tâm, trên đai lưng là hoa sen tịnh đế, ngọc bội cũng là song ngư bỉ mục.”“Trần Tố Ngọc, nàng cứ vậy mà buông bỏ sao, nàng thật sự không khổ sở chút nào sao? Đừng nói rằng nàng chưa từng nghĩ đến việc gả cho ta. Nàng cười một cái là buông bỏ, sau đó để Thiệu Đường ôm nàng trong vòng tay rồi nàng gả cho hắn, phu thê ân ái. Nàng buông bỏ quá nhanh rồi."Ta khẽ nói trong lòng hắn:"Nghiêm Thiệu Ngọc, ta nghĩ năm đó ta có chút thích ngươi, từ tận đáy lòng không pha lẫn điều gì khác. Nhưng ngươi vẫn sắp xếp để ta bước lên cây cầu tre đúng không? Ta buông bỏ rồi, ngươi cũng quên đi thôi."Nghiêm Thiệu Ngọc lắc đầu, nói:"Muộn rồi. Có những ý niệm một khi đã nảy sinh thì chính là giòi trong xương. Mọi chuyện trên thế gian này chính là như vậy. Nàng buông bỏ rồi nhưng e rằng ta không thể buông bỏ. Nàng quên rồi, ta không thể quên. Đây có lẽ là sự an bài của trời cao, là bù trừ lẫn nhau.”“Hoặc nàng nói đúng, ta chính là kẻ tham lam, ta muốn tất cả.Nàng bước xuống khỏi cầu tre thì ta sẽ bị giam cầm ở trên đó. Đây chính là nhân quả."Ta không kìm được hét lên:"Nghiêm Thiệu Ngọc, rốt cuộc ngươi muốn gì chứ?"Hắn cười, nói:"Năm đó chút tình cảm xuất phát từ nội tâm không pha lẫn điều gì của nàng thật sự quá đẹp."Ta gào lên:"Ta đã dành nó cho Thiệu Đường rồi, ta không thể cho ngươi, không thể cho ngươi được nữa!"Hắn nói:"Ta biết. Nhưng ta là hoàng đế, ta vô liêm sỉ."Ta đột nhiên hiểu ra lời phụ thân Nghiêm Thiệu Ngọc đã nói. Trên đời này không ai có thể kiềm chế được một đế vương hùng mạnh mà vô liêm sỉ.Việc ta không đến tân đô mà ở lại Nam Ẩn Viên có lẽ là lời hứa cuối cùng mà Nghiêm Thiệu Ngọc đã thực hiện với phụ thân hắn.Chờ đến khi Thái Thượng Hoàng băng hà, mọi chuyện sẽ ra sao đều không thể đoán trước được.Hắn muốn lấy thân phận gì để chiếm hữu ta đây, thật khó tưởng tượng nổi.Chuyến đi này hắn trở lại tân đô lấy danh nghĩa thăm Thái Thượng Hoàng, vội đến vội đi. Việc Thái Thượng Hoàng triệu kiến ta đã bị tai mắt Nghiêm Thiệu Ngọc để lại báo cho hắn biết, thế nên hắn mới vội vã đến Nam Ẩn Viên.Ta rất nhớ Vô Ưu và Cảnh Minh, các con của ta.Trước đây sau khi sinh Cảnh Minh, ta và Thiệu Đường từng bàn đến việc khi nào sẽ sinh đứa thứ ba. Thiệu Đường nói hai đứa là đủ, một trai một gái tròn đầy là viên mãn rồi.Hai đứa trẻ từ nhỏ đã được cưng chiều nhưng lại không hề hư hỏng.Nữ nhi giống Thiệu Đường, tính tình lại giống ta.Nhi tử giống ta nhưng tính tình lại giống Thiệu Đường.Ta vốn không sợ gì cả mà giờ đây nghĩ đến các con nước mắt ta lại rơi mặn chát.Các con ở tân đô đã có hai thúc thúc chiếu cố. Nhưng ta không biết, ta không biết liệu lòng dạ Đế vương của Nghiêm Thiệu Ngọc có thể tha các con ta hay không.Hy vọng hắn sẽ không dùng các con để uy hiếp ta.Đêm đến ta không thể yên giấc, cảm giác sâu sắc sự bất lực của mình. Hai đứa trẻ có một mẫu thân là Công chúa tiền triều như ta đã khiến chúng rất khó xử rồi.Nếu như, nếu như ta gây ra chuyện tai tiếng ô nhục trong cung đình, các con ta sẽ sống ra sao đây?Hiện giờ ta chỉ còn biết gửi hy vọng vào lý trí của Nghiêm Thiệu Ngọc.Ta không còn trẻ, ta là em dâu góa bụa của hắn.Hắn vừa ngồi lên ngai vàng, tân triều cần được lòng dân. Hắn sẽ không làm ra chuyện ép buộc em dâu, sẽ không làm một vị vua thất đức. Việc hắn đến Nam Ẩn Viên thổ lộ tâm tình với ta đã là hành động điên rồ nhất mà hắn có thể làm rồi.Có lẽ, có lẽ hắn chỉ muốn ta hiểu tình cảm của hắn, sau đó nhốt ta ở Nam Ẩn Viên để ta mãi mãi không xuất hiện ở tân đô.Có lẽ ta có thể giả vờ chấp nhận tình cảm của hắn. Có lẽ hắn chỉ muốn chiếm hữu ta một lần rồi sẽ thấy thỏa mãn sự cố chấp của mình thôi.Ta có thể thuận theo hắn. Chỉ cần sau đó hắn không dây dưa nữa, có thể quên đi, ta sẽ giữ mọi bí mật ở Nam Ẩn Viên không để ai biết.Ta từng có quyết tâm đồng quy vu tận nhưng bây giờ ta thật sự không nỡ rời xa các con.Vô Ưu còn chưa xuất giá, không biết con bé có thể lấy được người tốt hay không; Cảnh Minh chưa lấy vợ, không biết phu thê hai đứa có thể cử án tề mi hay không.Nghĩ đến các con khiến ta trở nên thật yếu mềm, trở nên tham sống sợ ch. Ta chỉ biết giận bản thân vô cùng, sao chỉ biết khóc ròng chứ.BA MƯƠI HAI: Đoàn tụ ở đảo giữa hồTa viết thư cho Thiệu Phong và Thiệu Tuyên, giờ đây ta chỉ có thể chọn cách tin tưởng họ.Ta hỏi hai đứa trẻ có khỏe mạnh không, hỏi có ai đã giúp chúng xem xét hôn sự chưa, hỏi Vô Ưu có cao hơn chút nào không, hỏi Cảnh Minh học hành ra sao. Có quá nhiều điều ta muốn hỏi nhưng nước mắt cứ rơi xuống giấy khiến ta phải viết lại.Các con ta trông như sống trong sự phồn hoa rực rỡ, thực ra chúng sống rất khổ sở. Không còn phụ thân bên cạnh, giờ đây mẫu thân chúng cũng phải rời xa chúng, bấp bênh trước số phận không chắc chắn của chính mình.Thiệu Phong và Thiệu Tuyên đã hồi âm.Họ đang giúp Vô Ưu lựa chọn nhà chồng, cố gắng tìm những gia đình đơn giản có xuất thân trong sạch, không cần giàu sang phú quý, chỉ cần nhân phẩm tốt là được.Cảnh Minh lớn lên rất đẹp mắt, đã có người chú ý đến nó, đoán chừng tương lai tìm vợ chắc chắn không cần phải lo lắng.Các con rất nhớ ta, hỏi tại sao ta không đến tân đô. Mọi người đều nói với chúng rằng thực ra ta tự nguyện ở lại cố đô. Ta không thể rời khỏi Nam Ẩn Viên vì ta nhớ phụ thân chúng.Các con tỏ vẻ thấu hiểu, chúng biết phụ mẫu rất ân ái và cảm thấy tự hào về điều đó.Nghiêm Thiệu Ngọc cũng gửi cho ta một bức thư, trong đó nói rằng ta hãy yên tâm, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với các con của Thiệu Đường.Ta biết hắn nói được làm được, ta cược rằng trong lòng hắn vẫn còn một chút áy náy đối với Thiệu Đường, cược rằng tình huynh đệ từng sâu sắc giữa hắn và Thiệu Đường vẫn còn tồn tại.Nhưng ta không biết liệu ta có nên cược thêm lần nữa hay không, cược rằng hắn sẽ không vì dục vọng tình cảm mà để vương triều của hắn vấy bẩn ô uế.Nghiêm Thiệu Ngọc từng là người không để lộ sơ hở, ta cược rằng dù trong lòng hắn có điên cuồng đến đâu, hắn cũng chỉ dám âm thầm chiếm hữu ta một lần.Hắn luôn biết kiềm chế dục vọng, có lẽ sau khi nếm trải rồi, hắn sẽ mất đi hứng thú với ta – một nữ nhân đã không còn trẻ trung nữa.Đừng chọc giận Nghiêm Thiệu Ngọc, ta không dám mạo hiểm. Ta không biết lời hứa của hắn chân thật đến mức nào, vậy nên ta có thể nhún nhường hắn một lần.Sau đó ta có thể sống tiếp, chờ đến khi các con trưởng thành, ta sẽ đi tìm Thiệu Đường. Chàng sẽ tha thứ cho ta, chàng luôn là người thấu hiểu lòng người nhất.Thiệu Đường của ta, chàng không đổ mọi lỗi lầm lên người nữ tử đáng thương giống những nam nhân tầm thường trên đời. Chàng biết cảm thông, an ủi, dùng thân thể của mình để bảo vệ ta.Chàng đã bảo vệ ta cả một đời dù ta không xứng đáng để chàng đối xử như vậy.Thân thể Thái Thượng Hoàng chuyển biến xấu rất nhanh, thời gian của ông không còn nhiều.Nghiêm Thiệu Ngọc trở lại cố đô, ở bên cạnh phụ thân mình để tận hiếu. Hắn ngày càng có dáng vẻ của một đế vương, giơ tay nhấc chân đều là khí chất phi phàm.Giờ đây, tất cả người Nghiêm gia đều phải trở về để tiễn đưa Thái Thượng Hoàng. Nhân dịp đó ta cũng được gặp lại Vô Ưu và Cảnh Minh.Nhưng ta không thể gặp riêng các con, vì Tiết Nguyệt Hoa đã giữ ta bên cạnh nàng.Nàng là Hoàng hậu, chỉ cần một lý do đơn giản là có thể yêu cầu ta đi theo nàng. Ngay cả việc gặp Vô Ưu và Cảnh Minh ta cũng cần được nàng cho phép.Thiệu Phong và Thiệu Tuyên tỏ rõ sự bất mãn, nhưng dù thế nào cũng không thể lay chuyển được Nghiêm Thiệu Ngọc.Dường như hai người họ đã cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt nhìn ta chứa đầy lo lắng.Ta không thể nói rõ, trong lòng có một nỗi xấu hổ không thể diễn tả thành lời.Phụ hoàng nói đúng, tình yêu của đế vương không phải thứ tốt đẹp gì. Ta không cần nó.Ta không hiểu Tiết Nguyệt Hoa. Nữ nhân này từng mang quyết tâm có ch cũng phải vạch trần bí mật, giờ đây từng cử chỉ lại khuôn phép như một con rối.Khi không có ai xung quanh, nàng hỏi ta:"Ngươi hận ta không?"Ta lắc đầu. Ta chỉ tò mò làm sao nàng biết được bí mật trong chiếc hộp.Tiết Nguyệt Hoa nói với ta:"Nghiêm Uyển Xu để lại một tai mắt trong phủ Nghiêm gia nhưng lại chưa từng dùng. Ngay cả Nghiêm Thiệu Ngọc cũng bị lừa nên mới lơ là cảnh giác. Nàng ta tốn công giữ lại một người như vậy thật ra không phải để trộm cơ mật gì mà chỉ để lấy một chiếc hộp.”“Chiếc hộp này vô cùng tầm thường, được đặt trong căn phòng Thiệu Đường từng ở. Không ai chú ý đến, cứ nghĩ rằng bên trong chỉ là những vật không quan trọng. Ngay cả ta cũng không để ý, chỉ có Nghiêm Uyển Xu phát hiện ra cứ một khoảng thời gian, Nghiêm Thiệu Ngọc lại lén nhìn vào đồ vật bên trong chiếc hộp ấy.”“Trước khi Nghiêm Uyển Xu xuất giá, nàng ta điên cuồng sùng bái người ca ca này. Nàng ta thích dõi theo mọi cử chỉ của Nghiêm Thiệu Ngọc. Nàng ta muốn gả cho một nam nhân giống như Nghiêm Thiệu Ngọc.”“Năm xưa khi ngươi bị giam trong hậu cung không lâu, Nghiêm Uyển Xu đã lấy cắp chiếc hộp này mang vào trong cung. Không biết nàng ta có ý đồ gì nhưng cuối cùng nàng ta đã để lại chiếc hộp đó cho nhi tử của mình, nói rằng đó là món trang sức mà nàng ta yêu thích nhất. Nàng ta còn dặn, nếu một ngày nào đó nàng ta không thể trở lại cung thì nhờ cô cô của nó gửi món trang sức này cho nàng ta.”“Nghiêm Thiệu Ngọc luôn đề phòng nàng ta, ngay cả việc ngươi vào cung gặp cháu mình cũng phải có ta đi cùng. Hắn biết ta nhất định phải nghe lời, gia đình ta còn phải dựa vào ta để sống. Sau này, cũng chính là ta đã vào thiên lao để ép Nghiêm Uyển Xu viết thư cho nhi tử.”“Khi ấy, nàng ta đã thì thầm bên tai ta một câu: 'Trong chiếc hộp có cây cầu tre ở hồ Bích Ba.' Ta không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy nhưng ta nhớ lại chuyện năm xưa ngươi rơi xuống hồ Bích Ba. Bởi vì ngươi và Thiệu Đường đã có tiếp xúc thân mật, vốn dĩ ngươi nên gả cho Nghiêm Thiệu Ngọc, nhưng cuối cùng lại thành hôn với Thiệu Đường.”“Ta chợt nhớ lại, có lần trong một buổi yến tiệc, một phu nhân từng nhắc đến cây hợp hoan trên đảo giữa hồ Bích Ba. Ai đó dùng ánh mắt ra hiệu rằng ngươi và Thiệu Đường cũng từng ở đó, vị phu nhân kia cho rằng mình lỡ lời liền lộ vẻ áy náy. Không ngờ ngươi ở bên cạnh lại lên tiếng: nơi đó cảnh sắc mỹ lệ, Thiệu Đường từng dẫn ngươi đến đó, hai người hái rất nhiều hoa hợp hoan cùng nhau, cũng xem như đã thực hiện được một tâm nguyện. Mọi người nghe xong đều trêu đùa rằng phu thê các ngươi thật ân ái. Ta nhìn về phía Nghiêm Thiệu Ngọc, hắn cũng đang cười nhưng ánh mắt và nụ cười của hắn như phủ một lớp băng. Cực kỳ đáng sợ." 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.