Công Chúa Không Dễ Dàng: Trần Tố Ngọc

Chương 10




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); BA MƯƠI BẢY: Ngơ ngơ ngẩn ngẩnTrên đường đi ta được bảo vệ rất chu đáo.Ta ăn ngon ngủ ngon chính là hy vọng người trông chừng ta yên tâm, ta sẽ không tìm đến cái ch đâu. Nếu ta ch đi, họ sẽ gặp xui xẻo. Thế gian đã có đủ người xui xẻo rồi, ta không muốn tạo thêm mấy người đâu.Thế nên dù hành trình bôn ba vất vả, ta lại mập thêm đôi chút.Sau khi vào cung, phân vị của ta không hề thấp, trực tiếp được phong làm phi. Nghiêm Thiệu Ngọc quả thật rất hào phóng.Tiết Nguyệt Hoa làm như không hề quen biết ta, cứ như thể ta đã thực sự trở thành phi tử mới tiến cung vậy.Hậu cung Nghiêm Thiệu Ngọc không đông, chỉ có hai thị thiếp. Một người được phong làm Quý tần, một là Chiêu dung, mỗi người sinh cho hắn một trai, mộtgái.Thái thượng hoàng vừa băng hà không lâu, không tiện tổ chức tuyển tú nhưng nếu có người dâng mỹ nữ hắn vẫn thu nhận, phong một người làm Mỹ nhân.Tiết Nguyệt Hoa nói với ta, những nữ tử phân vị thấp trong cung này đều rất biết điều. Những ai không ngoan ngoãn thì không thể sống bên cạnh Nghiêm Thiệu Ngọc.Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ vì ta cũng "ngoan" mà Nghiêm Thiệu Ngọc không quên được ta sao? Biết thế ngày xưa tỏ ra ngang ngược một chút có phải tốt hơn không. Nhưng bây giờ muốn ngang ngược cũng không được, ta chỉ thấy mệt mỏi, đến lời cũng lười nói.Nghiêm Thiệu Ngọc đến thăm ta. Hắn hỏi ta sống có quen không, ta nói quen.Hắn hỏi ta có cần gì thêm không, ta đáp không cần.Hắn hỏi ta tâm trạng thế nào, ta trả lời tốt.Nghiêm Thiệu Ngọc cười, nói:"Trần Tố Ngọc, nàng luôn dùng tư thái hợp tác nhất để thể hiện sự bất mãn của mình, thật thú vị."Ta đáp: "Vậy sao."Nghiêm Thiệu Ngọc lại nói:"Giống như nàng từng dồn hết tâm tư để viết những bài thơ tình vụng về, hay như buổi yến tiệc trong cung lần đó, đôi mày khôi hài của nàng."Ta đáp: "Thần thiếp khi ấy đã cố gắng hết sức rồi."Hắn nói tiếp:"Chỉ có một lần ta cảm thấy nàng thật sự hài lòng khi sắp gả cho ta, là trong yến tiệc ở bên hồ Bích Ba. Khi có một phu nhân đùa rằng Công chúa sắp thành thân lại càng lúc càng đẹp. Khuôn mặt nàng thoắt chốc đỏ bừng, thẹn thùng như một thiếu nữ đợi gả."Ta nói:"Ồ, vậy sao? Thần thiếp quên rồi, chỉ nhớ đến chuyện rơi xuống nước thôi. Hoàng thượng thứ tội."Nghiêm Thiệu Ngọc đột nhiên ôm lấy ta, nói:"Tố Ngọc, hoặc là hận ta, hoặc là yêu ta, đừng đối xử với ta như vậy."Trước mặt ta, hắn không tự xưng là "trẫm", thật khiến ta bực bội, thân mật quá rồi. Ta thà rằng hắn coi ta như một phi tần bình thường, như vậy ta còn có thể giả vờ hòa hợp. Nhưng giờ đây ngay cả giả vờ cũng khó, ta mệt mỏi vô cùng.Nghiêm Thiệu Ngọc không ép buộc ta, hắn cố gắng ăn bữa cơm ấm áp, trò chuyện phiếm với ta.Nhưng ta không có tâm trạng.Không phải ta không vui, thậm chí ta còn ăn rất nhiều, dường như hắn nói câu nào ta cũng đều đáp lại. Nhưng ta cảm giác mình càng ngày càng cạn kiệt sức lực. Ta thường ngẩn người, cũng thường thất lễ trước mặt Nghiêm Thiệu Ngọc.Có đôi khi hắn nói xong một câu rồi đợi ta trả lời. Đến khi ta đáp lại, hắn đã nhìn ta bằng ánh mắt bất lực xen lẫn đau lòng.Những người xung quanh thì lộ rõ vẻ kinh hoàng.Tiểu Lê vẫn hầu hạ ta. Nàng kể rằng có lần hoàng thượng hỏi ta một câu, ta đột nhiên bất động, không nói một lời, như thể mất hồn. Phải mất thời gian một nén nhang sau ta mới bỗng dưng trả lời.Ta không nhớ rõ tình cảnh đó, cũng không cảm thấy có gì bất thường.Một hôm, Nghiêm Thiệu Ngọc nói ngự thiện phòng vừa làm ra một loại điểm tâm mới, muốn ta nếm thử.Ta ăn thử, hình như cũng ngon.Đột nhiên Nghiêm Thiệu Ngọc nắm chặt cổ tay ta, không cho ta ăn thêm.Ta không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn ta, nói: "Nàng đã ăn năm cái rồi."Ta ngượng ngùng đáp: "Thần thiếp ăn uống thất thố, để hoàng thượng chê cười rồi."Hắn đỏ mắt nói: "Nàng ăn điểm tâm không chút cảm xúc như một con rối biết ăn vậy."Ta thường mất ngủ ban đêm nhưng ban ngày lại cứ luôn mê man.Ta tự cảm thán mình chẳng khác nào một con mèo.Có lần ta đi dạo trong ngự hoa viên, quay đầu lại đã phát hiện mình được Nghiêm Thiệu Ngọc bế vào tẩm cung. Ta rất bối rối.Tiểu Lê kể rằng ban đầu thoạt nhìn ta vẫn rất ổn nhưng bỗng nhiên ta cứ nhìn chằm chằm vào một bông hoa, nhìn chằm chằm một canh giờ liền, nàng gọi ta không trả lời.Có người bẩm báo chuyện này với Nghiêm Thiệu Ngọc, hắn liền đến đó bế ta đi.Tiết Nguyệt Hoa nói với ta Vô Ưu sắp xuất giá, gả cho một tiểu công tử nhà danh môn trong sạch, tướng mạo phẩm hạnh đều giống Nghiêm Thiệu Đường.Vậy mà ta lại hỏi một câu, Vô Ưu còn chưa chơi đủ sao đã vội xuất giá rồi?Sau đó ta mới nhớ ra nữ nhi của ta đã lớn rồi.Thoáng cái ta thấy thật vui mừng, cuối cùng con bé cũng đã gả đến nơi tốt đẹp rồi.Tiết Nguyệt Hoa thở dài, nói:"Ngươi thật đặc biệt. Chúng ta phát điên thì muốn hét muốn gào, muốn cắn nát mọi thứ. Còn ngươi, ngươi gửi chính mình đến một nơi nào đó. Trần Tố Ngọc, ta muốn nhìn ngươi khóc, nhìn ngươi la hét, nhìn ngươi tự giày vò nhưng ngươi lại giấu mình đi mất. Ngươi giỏi thật đấy. Ngươi gửi mình đến đâu rồi?Có phải gửi đến bên Nghiêm Thiệu Đường không? Trần Tố Ngọc, có phải ta nên ghen tỵ với ngươi không?"Nói xong, nàng bật khóc.BA MƯƠI TÁM: Người đáng thươngTa lau nước mắt cho Tiết Nguyệt Hoa. Ta nói nàng đừng khóc, mình cũng chẳng sung sướng gì, hà tất phải thương hại cho ta.Nàng nói nàng sai rồi. Nàng từng hận ta nhưng thực ra là hận sai người rồi.Thế nhưng nàng lại không dám hận Nghiêm Thiệu Ngọc, vì sau lưng nàng còn có người nhà.Ta nói: "Đừng hận, chúng ta ăn sơn hào hải vị, mặc lụa là, đeo vàng ngọc, còn tôn quý hơn tất cả những nữ nhân trên thiên hạ này. Nếu còn ở đây làm bộ làm tịch, chắc chắn sẽ bị nhiều người cười chê lắm.”Tiết Nguyệt Hoa cười rồi lại khóc.Nàng nói: "Chúng ta đúng là một trò cười lớn đẹp!"Lúc này Nghiêm Thiệu Ngọc bước vào. Hắn nhíu mày hỏi Tiết Nguyệt Hoa sao còn ở đây với ta.Tiết Nguyệt Hoa cắn răng hét lên với hắn:"Nhìn xem, ta đã nghĩ rằng ngươi sẽ để người ngươi yêu có một cuộc sống tử tế, nhìn bộ dạng của nàng ta xem, nhìn xem! Ngươi có thấy vui không, ngươi có thấy thỏa mãn không!"Nghiêm Thiệu Ngọc lạnh lùng nói: "Hôm nay Hoàng hậu thật to gan."Khí thế của hắn khiến Tiết Nguyệt Hoa run rẩy.Ta đứng bên nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đều là những nữ nhân vô dụng, chỉ có cái nhìn của phụ nhân, chỉ có lòng dạ đàn bà. Hoàng thượng tha thứ cho chúng ta được không?"Sắc mặt Nghiêm Thiệu Ngọc trầm xuống, hắn vẫy tay để Tiết Nguyệt Hoa rời đi.Nghiêm Thiệu Ngọc đi đến bên cạnh ta, hỏi:"Ở bên ta, nàng cảm thấy rất không vui phải không?"Ta lắc đầu.Ta không cảm thấy không vui, chỉ là không còn cảm nhận gì nữa, lòng ta trống rỗng, rất trống rỗng.Nghiêm Thiệu Ngọc nói: "Sắp có tuyết rồi. Nghe Thiệu Đường nói nàng thích tuyết rơi. Có một lần nàng không mang ủng tuyết mà chạy ra nghịch, Thiệu Đường đã ôm nàng về. Nàng giận nên lén lấy tuyết trên cành cây xuống nhét vào cổ áo của Thiệu Đường. Nàng biết không, mỗi khi tuyết rơi, nhìn thấy mặt tuyết phẳng lì, ta đều nghĩ nếu là nàng, nàng sẽ bước đi như thế nào."Ta ngơ ngác đáp: "Có lẽ là dùng chân bước lên."Nghiêm Thiệu Ngọc thở dài rồi bỏ đi.Sau đó, thái y đến. Ta không hiểu, ta có bệnh gì đâu, sao thái y lại đến đây?Thái y nói ta đau lòng tích tụ, tinh thần mệt mỏi, nội tạng suy yếu, cứ thế mãi sợ sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.Ta cười nói: "Không đau không ngứa, làm gì có bệnh."Thái y cũng bắt đầu thở dài.Nghiêm Thiệu Ngọc bắt đầu cầu xin ta, hắn nói ta có thể đánh hắn, mắng hắn nhưng đừng làm như vậy.Ta nói: "Vậy làm sao được, làm sao có thể tổn hại đến long thể của đế vương, cũng không thể làm thiên nhan tức giận."Nghiêm Thiệu Ngọc nói: "Trần Tố Ngọc, nàng có thể thương hại ta một chút không? Có phải nàng nghĩ rằng ta đã trở thành ngôi cửu ngũ chí tôn thì không đáng để thương hại không?”“Năm đó vì để hoà hoãn quan hệ với Tiết gia, để phụ hoàng nàng bớt kiêng kỵ với Nghiêm gia, ta đã quyết định cưới Tiết Nguyệt Hoa. Lúc đó khi thỏa thuận với phụ thân, ta rất muốn biết khi ấy nàng đang làm gì. Sau đó ta tìm cách biết được.Ngày hôm đó, cùng lúc ấy, nàng và Thiệu Đường thảo luận giàn nho ở Nam Ẩn Viên tuy tốt nhưng chỉ ăn một loại nho mãi cũng sẽ chán, liệu có nên dựng thêm một giàn nho nữa để trồng giống nho khác không. Từ đó ta không thích ăn nho nữa, nó quá ngọt, quá ngấy, khiến người ta tinh thần sa sút, trong lòng không vui."Ta không hiểu hỏi: "Ngươi cưới Tiết Nguyệt Hoa thì có liên quan gì đến nho?"Hắn nói: "Không liên quan gì, là ta tự chuốc lấy."Ta nói với hắn: "Người như ngươi trời sinh đã không thích hợp làm một trượng phu dịu dàng của nữ tử. Khi ngươi sống ở Nam Ẩn Viên, ngươi sẽ càng cảm thấy mình đáng thương hơn."Nghiêm Thiệu Ngọc cười lớn, hắn nói: "Trần Tố Ngọc, nàng thật thông minh."Ta không ngờ Thiệu Phong lại vào cung gặp ta, dáng vẻ cũng đã thay đổi nhiều, đặc biệt trầm tĩnh.Đệ ấy nói với ta: "Công chúa, ta muốn đưa Cảnh Minh đi đến biên quan, người có nỡ không?"Ta gật đầu: "Nỡ, nỡ chứ, ngươi mang nó đi đi, đi đâu ta cũng nỡ." Một lúc sau, ta nói tiếp: "Thiệu Đường cũng nỡ."Thiệu Phong gật đầu, chuẩn bị rời đi.Ta biết để có thể vào cung nói với ta câu này chắc chắn đệ ấy đã thương lượng rất nhiều với Nghiêm Thiệu Ngọc, cũng hiểu lý do tại sao đệ ấy muốn đưa Cảnh Minh đến biên quan.Ta nó: "Thiệu Phong, xin lỗi, xin lỗi."Thiệu Phong nói: "Tẩu tẩu, ca ca cưới được tẩu là một chuyện rất may mắn, huynh ấy không muốn tẩu buồn."Thiệu Phong đã lớn, càng ngày càng giống ca ca mình.BA MƯƠI CHÍN: Vui hay không?Thiệu Phong bỏ văn theo võ là điều ta không ngờ tới. Có lẽ đệ ấy muốn trở thành người có thể bảo vệ người khác nên đã chọn con đường gian nan hơn.Thiệu Đường và Thiệu Phong tuy là người nhà Nghiêm gia nhưng trong xương tủy họ đều mang vai trò của những người bảo vệ.Họ cũng có thể lạnh lùng mạnh mẽ nhưng bảo vệ mới là mục đích ban đầu của họ.Cảnh Minh, đến biên quan xác thực sẽ vất vả cho thằng bé nhưng nơi đó có lẽ còn sạch sẽ hơn cả thành đô dơ bẩn gấp ngàn lần.Nơi đó trời cao mây rộng, ta hy vọng thằng bé sẽ không bao giờ quay lại.Những ngày ta ở trong cung rất bình lặng, sống ở đâu thì theo lệ ở đấy. Có lẽ cuộc đời ta chính là để đợi ch, đợi ch ở đâu cũng vậy thôi.Nghiêm Thiệu Ngọc hỏi ta có muốn quay lại Nam Ẩn Viên nhìn một chút không.Ta nói không cần nhưng ta hy vọng lão Trình và những người khác sống tốt.Hắn nói Nam Ẩn Viên vẫn như cũ. Ta gật đầu, không còn gì nuối tiếc.Thế nhưng Nghiêm Thiệu Ngọc nhìn ta càng lúc càng khó chịu. Giống như đứa trẻ khóc lóc đòi kẹo nhưng rồi lại cảm thấy nó không ngon như mình tưởng tượng.Hắn cố chấp hỏi ta: "Trần Tố Ngọc, làm thế nào nàng mới vui vẻ giống như lúc ở Nam Ẩn Viên?”Ta hỏi: "Ta ở Nam Ẩn Viên vui vẻ sao?"Nghiêm Thiệu Ngọc nói: "Nghe Thiệu Đường kể mỗi ngày nàng đều vui vẻ như vậy."Ta nói: "Ta không biết, lúc đó ta không nghĩ xem mình có vui hay không, ngày tháng cứ thế trôi qua. Ta và Thiệu Đường sống thế đó, chàng ấy không bao giờ hỏi ta có vui hay không, chúng ta chỉ sống như vậy."Nghiêm Thiệu Ngọc im lặng.Hắn là một vị hoàng đế tốt, mỗi ngày đều có trăm công nghìn việc. Chút thời gian ít ỏi đáng thương còn lại dường như hắn cũng chỉ dùng để tranh cãi về việc ta có vui hay không.Ta cảm thấy thật không đáng thay cho hắn. Vốn ta cũng không cảm thấy quá không vui, mặc dù tên thái y vô dụng vẫn nói ta bị tổn thương tích tụ như trước.Nghiêm Thiệu Ngọc nói: "Ít nhất nói cho ta một điều gì đó có thể làm nàng vui lên, chỉ một điều thôi."Hình như nếu ta không nói, hắn sẽ phát điên lên.Ta nói với hắn, ta muốn bộ cờ song lục Thiệu Đường gửi cho ta.Ta nói: "Bộ cờ này ta luôn trân trọng. Ngày trước khi bị Nghiêm Uyển Xu nhốt trong cung cùng tâm trạng chắc chắn sẽ ch, bên cạnh ta chỉ có nó. Có nó ta cảm thấy vui hơn, như thể Thiệu Đường ở bên cạnh vậy."Nghiêm Thiệu Ngọc thoáng nghiến chặt răng nhưng hắn vẫn đồng ý, bảo Thiệu Tuyên về Nam Ẩn Viên lấy bộ cờ Song Lục đó.Thiệu Tuyên vào cung tự tay trao bộ cờ cho ta.Đệ ấy nói Nam Ẩn Viên vẫn như cũ, mùa xuân đã đến, hoa lại nở. Năm ngoái Lão Trình phơi đậu que và nho khô, đã cho Thiệu Tuyên rất nhiều, Thiệu Tuyên mang về cho ta hết.Ngự trù phòng làm món đậu que khô hầm. Món ăn đơn giản nhưng lại mang hương vị quê nhà của Tô lão phu tử, mùi thơm ngát, ăn cũng thật ngon.Thiệu Tuyên nói: "Trước đây chỉ biết Nam Ẩn Viên tốt, không biết tại sao Nam Ẩn Viên lại tốt. Bây giờ mới hiểu được thì Nam Ẩn Viên chỉ còn lại một lão bộc. Tẩu tẩu đừng hận nữa được không? Vô Ưu đã gả đi, rất hạnh phúc. Nói không chừng chẳng mấy nữa sẽ làm mẹ, sau này đệ sẽ bảo Tu Nghi vào cung kể cho tẩu nghe chuyện của Vô Ưu."Ta lắc đầu: "Có một số việc không cần để thê tử đệ tham gia vào, có lẽ nàng ấy vẫn chưa biết sự thật. Không cần vì ta mà khiến cho nàng ấy phải mang theo những thứ không nên có trong lòng, giúp ta chăm sóc Vô Ưu là đủ rồi."Thiệu Tuyên gật đầu rồi rời đi.Ta biết đệ ấy và Thiệu Phong rất khó chịu trong lòng nhưng không thể trái ý ca ca, cũng không thể đối đầu với hoàng đế. Họ có thể làm như này ta đã vô cùng cảm kích rồi.Bộ cờ song lục Thiệu Đường gửi cho ta đã giúp ta có được một chút an yên.Bàn tay của Tần Bạch Vân thật khéo, mỗi quân cờ đều tròn trịa đẹp mắt, quân xúc xắc cũng vô cùng xinh đẹp.Nghiêm Thiệu Ngọc nói: "Giờ ta có thể dùng đá quý tốt nhất để làm quân cờ đẹp nhất cho nàng nhưng chắc chắn nàng cũng sẽ không thích."Ta nói: "Không phải là thích hay không thích, con người chỉ có thể kiên trì một điều, không thể phân tâm. Ví dụ như Thiệu Đường đối với ta, cũng như ta đối với ngươi. Nhưng người không kiên trì mới là người có phúc. Giải thoát không dễ dàng, hoàng thượng là thiên tử, lẽ ra không thể phá vỡ mà phải tạo lập."Nghiêm Thiệu Ngọc hỏi: "Nàng kiên trì với Thiệu Đường có cảm thấy không hạnh phúc sao? Hình như nàng rất hạnh phúc."Ta nói: "Đó là vì Thiệu Đường đã bảo vệ ta trước, khiến ta yên tâm. Nhưng có bao giờ ta không hối hận đâu, ta thà rằng mình ch thay chàng ấy."Nghiêm Thiệu Ngọc cười chua chát: "Đúng vậy, điều này ta không làm được. Ta muốn giang sơn, giang sơn quan trọng hơn mỹ nhân. Còn đối với nàng, người đã khuất còn quan trọng hơn người sống. Nhưng không sao, cuối cùng nàng cũng là phi tần của trẫm."Hắn bắt đầu dùng "trẫm" với ta nhưng dường như không tự tin bằng khi hắn dùng "ta". Giống như đứa trẻ không làm được việc thì thốt ra lời đe dọa cuối cùng.Ta không sợ, cũng chẳng ảnh hưởng gì.BỐN MƯƠI: Giải thoátThiệu Phong và Cảnh Minh đã định ngày lên đường đi biên quan. Tiễn Vô Ưu xuất giá xong họ sẽ rời đi cao chạy xa bay.Con cái của ta đều xinh đẹp nhưng ta lại không thể gặp chúng nữa. Đối với chúng mà nói, ta đã ch rồi, ch ở cố đô, ch ở cung điện xưa cũ.Cũng tốt, mẫu thân chúng ch vì nỗi nhớ trượng phu, người ngoài sẽ chỉ nói là chúng ta quá si tình.Thời gian trước đây đối với ta thật đẹp. Nhưng đối với người khác chưa chắc đã có ý nghĩa.Nghiêm Thiệu Ngọc rất giỏi trị quốc, triều đại mới đang không ngừng phát triển dưới sự trị vì của hắn. Từ góc độ dân chúng mà nói, cái mới bao giờ cũng tốt hơn. Vì lý do này, ta nghĩ ta không thể oán hận Nghiêm Thiệu Ngọc, cũng không muốn trả thù hay nguyền rủa hắn.Nghiêm Thiệu Ngọc hỏi ta có muốn tiễn Cảnh Minh không, hắn có thể sắp xếp, ta nói được.Ta tìm một túi hương, bỏ hai viên xúc xắc làm từ ngà voi vào trong và mang theo bên người.Ta nói: "Hãy để Thiệu Đường cũng được tiễn nhi tử của mình."Nghiêm Thiệu Ngọc cúi đầu, một lát sau mới nói: "Trẫm sẽ không cảm thấy áy náy. Cho dù trăm năm sau gặp lại Thiệu Đường cũng không cảm thấy áy náy."Ta nói: "Thiệu Đường ôn hòa, chắc chắn cũng không muốn hoàng thượng cảm thấy áy náy."Ngày Thiệu Phong và Cảnh Minh rời khỏi kinh, ta giấu mình trong một chiếc xe ngựa lén lút nhìn theo.Cảnh Minh đã cao lớn hơn, khí chất ngày càng giống cha. Ta mong con cả đời bình an vui vẻ, mong con cả đời không còn phải chịu đựng nỗi đau chia ly. Mong con mãi mãi không biết mẫu thân đã trải qua những gì, mong con lòng dạ thanh tịnh, mong con phúc thọ vô cùng.Đoàn người dần dần đi xa, nỗi lòng ta đã được buông bỏ, không còn điều gì vương vấn.Thiệu Phong nhất định sẽ bảo vệ Cảnh Minh, gió biên quan khô lạnh và mạnh mẽ.Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời trong nắng ấm, thích hợp cho một cuộc chia ly.Điều khiến người ta đau lòng nhất chính là chia ly.Ai cũng cho rằng chia ly phải mưa mới hợp cảnh, nhưng không, trời trong xanh không một gợn mây, càng đi xa càng khiến ký ức trở nên rõ ràng. Mỗi dáng đi xa đều có thể nhìn rõ, mỗi bước chân đều in hằn.Chia ly chưa chắc đã buồn bã, quyết tuyệt cũng có một vẻ đẹp riêng. Như hoa rụng, có loài tàn hương còn đọng trên cành, có loài rụng xuống đất ngay lập tức.Ta ch trên đường về cung.Những viên xúc xắc Tần Bạch Vân làm, bên trong rỗng ruột có chứa độc dược.Xúc xắc lớn và nặng, không ai có thể nhận ra có cơ quan. Thiệu Đường cũng không biết.Tần Bạch Vân không phải là một lão đạo bình thường. Ông đã làm hai viên xúc xắc như vậy, trong hộp cờ Song Lục có một lá thư mật nhỏ, ghi "Công chúa thân khải".Trên đó là cách sử dụng độc dược trong xúc xắc, phải theo một trình tự nhất định, dùng lực mạnh ấn vào những hạt đậu đỏ gắn trên xúc xắc chúng mới mở ra. Lá thư mật sau khi xem một lát sẽ tự động biến mất.Ta đã nhớ rất rõ cách mở xúc xắc nhưng không nói với Thiệu Đường.Ta không biết dụng ý của Tần Bạch Vân, đây có thể là chút thương xót chăng.Tần Bạch Vân đã nhìn thấu thiên cơ, không nói ra với người khác nhưng lại để lại cho ta một đường lui rất tốt.Ta cảm kích ông vô cùng, để ta có thể ch vào lúc thích hợp dưới ánh sáng mặt trời.Độc dược có tác dụng rất nhanh, không đau đớn, ta ch lặng lẽ không tiếng động.Trước khi ch ta nhìn lại cuộc đời mình, không tốt không xấu.Mặc dù có thể kết cục không quá tốt, nhưng dù sao ta cũng đã từng gả cho Thiệu Đường, một đời này thật đáng giá.Thiệu Đường đang đợi ta phải không? Đang đợi ta ở đâu? Có phải ở Nam Ẩn Viên không? Ta sẽ đi ẩn mình trong hoa cỏ, cố ý khiến chàng phải tìm ta.Ta không hận Nghiêm Thiệu Ngọc, hắn nên buông bỏ rồi. Hắn không thiếu gì, thực ra chỉ là hắn không hiểu.Người như hắn sao có thể không có ai yêu thương, chỉ là hắn không muốn mà thôi.Năm đó, hắn trong đám đông ngọc thụ lâm phong, nữ nhân yêu hắn dễ dàng biết bao.Hắn không muốn lại nói người khác không cho.Người thông minh nhất trên đời cũng có lúc ngốc nghếch vì những chuyện nhỏ nhặt. Người không thể cứ mãi nhớ mãi một khắc yêu hận mà quên đi sự lâu dài của cuộc sống. Cũng như ta và Thiệu Đường, tình yêu của chúng ta như làn gió nhẹ trong Nam Ẩn Viên, thơm ngát cây cỏ, giản dị và tự nhiên.Điều con người không nên quên là những điều tốt đẹp chứ không phải là sự cố chấp.Thiệu Đường, thiếp đến rồi, chúng ta lại tiếp tục sống bình yên như một đôi phu thê bình thường, mãi bình thường. 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.