Công Chúa Không Dễ Dàng: Trần Tố Ngọc

Chương 1




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); MỘT: Bị đẩy ra làm quân cờTa từ một Công chúa vô ưu vô tư bị đẩy ra ngoài biến thành một quân cờ hình như chỉ là chuyện trong chớp mắt, khiến cho ta không kịp phản ứng lại.Ngày đó là sinh thần của Thái tử.Sau khi nhận được lời chúc của cả hậu cung, phụ hoàng lại cố ý tổ chức thêm một lần kỳ lân yến* nữa, mời tất cả các tài tử trong kinh tề tụ kín cả một phòng.*Kỳ lân yến: Kỳ lân ở đây ý chỉ muốn đem lại sự may mắn, yến nghĩa là tiệc.Đây hiển nhiên là vì muốn thể hiện sự coi trọng và kỳ vọng của triều Đại Khánh ta đối với người tài, đồng thời cũng là kỳ vọng đối với Thái tử.Rất náo nhiệt nhưng chẳng có liên quan gì đến ta.Là một Công chúa, kết thúc lễ nghi xong là ta có thể ung dung ngồi lì trong cung của mẫu phi từ sáng đến tối. Loại yến hội này nhiều nam nhân lạ, cũng chẳng có nữ quyến, ngoại trừ Hoàng Hậu ra thì phi tần và Công chúa thật sự không thích hợp để tham gia.Hơn nữa thời gian yến hội diễn ra rất lâu. Sau khi kết thúc Phụ hoàng và Mẫu hậu đều sẽ trực tiếp hồi cung nghỉ ngơi, không đến các cung khác nữa. Sở dĩ chuyện như thế đối với người trong hậu cung mà nói chính là thời khắc hiếm hoi được thả lỏng.Ta là Giai Thành Công chúa Khánh triều, tên gọi Trần Tố Ngọc.Mẫu phi ta trước kia là tiểu cung nữ bên người Thái hậu, sau đó được phái đến hầu hạ bên cạnh Phụ hoàng.Khi đó Phụ hoàng vẫn chỉ là một Vương gia, về sau vì mẫu phi đã hầu hạ nhiều năm nên trở thành thị thiếp. Đến lúc Phụ hoàng quang vinh đăng đại bảo xong, bà liền thuận thế trở thành một thành viên trong hậu cung.Ở trong cung mẫu phi không tranh không đoạt, ân sủng của Phụ hoàng cũng không mặn không nhạt.Dù sao bà cũng là người đã từng hầu hạ bên cạnh Thái hậu, xuất phát từ đạo hiếu, thêm phần nhiều năm gắn bó lâu dài, mẫu phi cứ vậy bình yên không gợn sóng thăng lên chức phi. Không những vậy còn được ban phong hào, phong làm Hiền phi.Ngày tháng mẫu phi trải qua trong cung cũng không tệ chút nào, không cần sự sủng ái lâu dài, chỉ cần dựa vào nhiều năm thâm niên, cái gì cần có cũng đều có.Hơn nữa ngày mẫu phi sinh ta ra chính là ngày vui hiếm khi có được trong cung.Triều Đại Khánh quản thúc rất nghiêm đối với các Hoàng tử. Mẫu tử không thể tùy tiện gặp mặt để tránh bị chiều hư ảnh hưởng đến tâm tính nhưng đối với Công chúa thì lại nới lỏng hơn rất nhiều.Thế nên tuy rằng nữ nhân trong cung ai cũng khao khát mong có thể hạ sinh Hoàng tử củng cố địa vị nhưng thật lòng mà nói, nếu sinh một nữ nhi thì ngày tháng trong cung sẽ dễ chịu hơn một chút.Bởi vậy dù mẫu phi chỉ có một mình ta nhưng ngược lại vẫn cảm thấy rất mỹ mãn. Hơn nữa tính ra ta cũng là Trưởng Công chúa, Phụ hoàng cũng phân phát cho ta không ít sủng ái đâu đấy.Chắc vì vậy nên tính tình ta khá chậm chạp, thêm phần tùy hứng, dù gì thì quản thúc cũng không quá nghiêm khắc.Thế nhưng khi đối mặt với Phụ hoàng hay khi ở trong những trường hợp trang trọng, ta vẫn có thể giả bộ thông minh. Có không ít người nhìn thấy còn khen ta trang nhã, trầm tính giống mẫu phi.Đương nhiên mẫu phi thì không nghĩ như vậy.Chẳng hạn như bây giờ, bà nhìn ta đang nháy mắt cong mỏ chọc ghẹo một con chim. Mà thứ ta dùng để ghẹo con chim ấy là thứ ta tiện tay ngắt được trên hành lang, cũng chính là bông hoa bà đã dày công chăm sóc…Mẫu phi bắt đầu dùng đôi tay mềm mại xoa đầu…Nhìn mẫu phi đau đầu, ta liền giúp người xoa huyệt thái dương. Kết quả, nhựa hoa trên tay lại bị dính lên mặt người. Mẫu phi kéo ta vào lòng, nhéo má ta. Đại cung nữ bên cạnh người - Mặc Hương - khuyên nhủ:"Công chúa đã mười lăm tuổi rồi, là đại cô nương rồi. Nương nương giữ lại chút thể diện cho Công chúa đi."Mẫu phi tha cho ta, sai người mang điểm tâm lên, rồi nhéo mũi ta mà nói:"Hôm nay không ai quản con, cứ để lộ hết dáng vẻ ăn uống không giống ai của con ra đi."Ta vừa gặm điểm tâm vừa làm nũng:"Mẫu phi, mẫu phi, hôm nay chúng ta đánh cờ song lục* cho thật đã đi."*Cờ song lục hay còn gọi là cờ thỏ cáo, tui lười tra nên bà nào thắc mắc thì lên gg nhnhóMẫu phi lườm ta một cái nhưng vẫn lấy bàn cờ song lục ra. Chưa kịp mở hộ thì nghe Hoàng Hậu giá lâm.Chúng ta đều rất hoảng hốt, không biết tại sao hoàng hậu lại đến bất ngờ như vậy. Ta và mẫu phi đều dung nhan không chỉnh tề nên vội vàng quỳ xuống tạ tội. Hoàng hậu cũng không thèm để ý, chỉ sai người trang điểm lại cho ta.Ta khoác lên mình bộ cung trang thêu bách điệp xuyên hoa, chải búi tóc mẫu đơn phức tạp và lộng lẫy, khuôn mặt được điểm tô trang nhã lại thập phần kiều diễm.Biểu cảm của mẫu phi từ kinh ngạc đến hoang mang, cuối cùng phủ lên một tầng u sầu. Người khẽ gọi:"Hoàng hậu nương nương..."Hoàng hậu chỉ nhấc mí mắt liếc nhìn mẫu phi một chút, mẫu phi liền không nói thêm gì nữa.Sau khi trang điểm xong, Hoàng Hậu lại cầm tay ta, chúng cùng sóng bước bước đi.Hoàng hậu xuất thân từ Tiết gia, là gia tộc công khanh nhiều đời. Tầm mắt của bà luôn rất cao, chưa từng để một người có xuất thân như mẫu phi vào mắt.Trong lòng ta hoang mang bất an, không nhịn được mà lén liếc nhìn mẫu phi một cái.Mẫu phi cúi đầu thấp xuống như là bi thương vậy.Ta bị Hoàng Hậu đưa đến dự kỳ lân tài tử yến, phụ hoàng ngoắc tay ý bảo ta đi tới.Có người đưa cho ta một tờ giấy tuyên thành dát vàng, trên đó là một bài phú.Phụ hoàng hỏi ta thấy thế nào. Tuy rằng ta lười đọc văn chương chảy thây nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tinh mỹ hoa lệ của bài phú nên bèn thành thật trả lời. Phụ hoàng cười to nói rằng:“Lang quân Nghiêm gia tài hoa, lệnh ngô nhi* thực ái mộ.”*ngô nhi: thường dùng khi bậc cha mẹ muốn nói về con mình bằng thái độ khiêm tốn với người khácNói xong liền kéo tay mà chỉ. Ta nhìn theo, thấy được một nam tử trẻ tuổi phong tư vô song. Hắn chính là đích trưởng tử nhà Nghiêm Đại học sĩ đứng đầu trước điện, Nghiêm Thiệu Ngọc.Thoáng chốc bốn phía bao phủ bởi một bầu không khí im lặng đến dị thường. Mà Hoàng Hậu thì thản nhiên như thể chẳng phát giác ra, cũng kéo tay ta cười nói:“Con xem tài hoa, phẩm cách của Nghiêm công tử còn cao hơn Thái tử ca ca của con vài phần đó.”Ta cúi đầu. Ta nghĩ ta đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì rồi.Từ ngày mai trở đi, chuyện Giai Thành Công chúa đem lòng mến mộ Nghiêm Thiệu Ngọc sẽ đồn khắp phố lớn ngõ nhỏ. Hoặc là khoa trương hơn nữa, Công chúa còn có thể vì bệnh tương tư mà nằm trên giường không dậy nổi.Nghiêm gia quyền thế rợp trời, Phụ hoàng không thể không kiêng kỵ. Hết lần này tới lần khác tài hoa và năng lực xuất chúng của Nghiêm Thiệu Ngọc cứ luôn lấn át Thái tử, khiến Phụ hoàng càng thêm đau đầu.Thật ra để Nghiêm Thiệu Ngọc trở thành một Phò mã không có thực quyền cũng không phải là một biện pháp hay, ý đồ cũng không khỏi quá lộ rồi. Nhưng đây cũng là một trong những cách mà Phụ hoàng có thể sử dụng hết quyền năng của hoàng quyền, thô bạo mà hữu hiệu.Một Hoàng đế vì lo lắng cho ái nữ mà ép buộc thanh niên tài tuấn cưới nữ nhi của mình, có chút hoang đường nhưng có thể thông cảm được.Nếu như Nghiêm gia không chịu, bệnh tình của Công chúa sẽ ngày một nghiêm trọng, hết cách, Hoàng đế đành phải bất đắc dĩ mà giáng tội thần tử.Ta mười lăm tuổi, vừa vặn là độ tuổi thích hợp. Công chúa ở tuổi này vì tình mà làm ra chuyện tùy hứng cũng là thường tình.HAI: Phò mã cam tâmTheo như lẽ thường mà nói, ta hẳn là nên thích Nghiêm Thiệu Ngọc.Trong đám người nhạt nhẽo ảm đạm làm nền, hắn nổi bật đến chói mắt. Vậy nhưng hiện tại trong lòng ta chỉ có sự lo lắng mà thôi. Cho dù đó có là một miếng điểm tâm hay là sơn hào hải vị đi chăng nữa, ép ngươi ăn ngươi cũng sẽ không nuốt trôi.Ta im lặng nằm trên đầu gối mẫu phi. Mẫu phi nói: “Dựa theo ý tứ phụ hoàng con, hẳn là bây giờ con nên viết đôi câu thơ tương tư đi.”Ta hỏi mẫu phi: “Người yêu Phụ hoàng không?”Mẫu phi nói: “Tất cả mong cầu xa vời đều là sai.”Ta không muốn nói chuyện, cũng không muốn cử động, càng không muốn viết thơ.Ta biết trong lòng mẫu phi đang khóc. Mắt bà không có nước mắt, bà sẽ chỉ khóc thật lớn trong lòng mà thôi. Trong miệng ta cũng cảm nhận được vị mặn của sự đau khổ rồi.Mẫu phi nói cho ta biết chống lại Phụ hoàng sẽ không đem lại lợi ích gì. Thế là ta bắt đầu viết thơ tình, như là “Tóc đen dài, cành liễu mảnh dài cũng không bằng trái tim đau khổ vì tương tư”, “Trăng sáng trong chiếu qua song cửa, lang quân không vào giấc mộng đẹp của thiếp” các loại.Thể loại hành văn này rõ ràng là đang bôi nhọ mặt mũi hoàng thất, thế nhưng phụ hoàng vẫn cho chúng truyền khắp kinh thành.Qua một thời gian ngắn, ta bắt đầu nằm trên giường, giả vờ húp ít thuốc bổ.Vì cả nể ta nên thuốc bổ cũng không đắng chút nào, nhưng dù sao thì ta cũng không thích uống. Thuốc bổ thì có thể bổ sung được gì cơ chứ, trên đời này có rất nhiều thứ có muốn cũng không thể bổ sung được.Ta nằm uống thuốc bổ, uống đến mập lên còn mẫu phi thì lại gầy rộc đi.Người bệnh bị tương tư sao có thể béo lên được, nói ra thực sự là đáng chê cười mà.Có đôi khi ta thấy tiếc cho Nghiêm Thiệu Ngọc. Thật ra nhân vật giống như hắn, ước chừng có rất nhiều cô nương nguyện ý vì hắn mà gầy đi. Còn ta, ta chỉ có thể lo lắng nhỡ mà lại béo thêm nữa thì thật là kỳ cục, thế là đành bịa chuyện mình vì Nghiêm Thiệu Ngọc mà khóc đến sưng cả mặt.Ngày tháng phải uống thuốc bổ rất nhanh đã kết thúc.Trong cung tìm cách sắp xếp một buổi cung yến. Nghiêm Thiệu Ngọc tham gia, ta cũng phải đi.Mẫu phi nhéo lên gương mặt tròn trịa của ta, sắc mặt có chút phiền muộn rồi bảo Mạt Hương vẽ cho ta đôi lông mày sầu bi. Mạt Hương đúng là tài nghệ tuyệt luân, cuối cùng ta cũng đã ra dáng người khốn khổ vì tình rồi.Đâu ngờ trong yến hội, Nghiêm Thiệu Ngọc vừa nhìn thấy lông mày của ta đã trở nên thất thố, cười đến rung cả người.Thấy Nghiêm Thiệu Ngọc nhìn mình mà lại có dáng vẻ tươi cười như vậy ta không khỏi nhíu mày. Có thể là làm như vậy khiến bộ dạng của ta càng buồn cười hơn, hắn không thể không cúi đầu xuống nhằm che đi nụ cười khoái chí. Đến khi ngẩng đầu lên lại đã trở về làm một công tử vô cùng đoan chính.Đồ ăn trong yến hội tinh mỹ nhưng vô vị, huống chi ta lại không được ăn. Ta bị bệnh tương tư mà, hẳn là phải nuốt không trôi.Đối với sự không muốn ăn này của ta, Phụ hoàng cũng rất phối hợp bày tỏ sự quan tâm:“Tố Ngọc con ta sang lại mặt ủ mày chau vậy?”Ta dùng hàng lông mày kết hợp với ngữ điệu thể hiện mình không khỏe và sự ưu thương: “Trong lòng có nỗi khổ, khắc ăn không vô ngủ không yên.”Có lẽ điệu bộ này của ta có chút khoa trương, ta luôn cảm thấy Phụ hoàng cứ nở nụ cười mãi.May mà có Hoàng Hậu cứu nguy, bà vẫn dùng giọng điệu trang nghiêm như cũ nói với mọi người xung quanh mình:“Nghiêm gia ngọc thụ, kham dẫn loan phượng.”Phụ thân của Nghiêm Thiệu Ngọc là Nghiêm Đại học sĩ cũng đứng lên làm bộ nói: “Ngu nhi ngô gia có thể lọt vào mắt xanh quý nhân, chẳng phải là may mắn quá sao.”Ta thật sự vô cùng bội phục Hoàng Hậu và Nghiêm Đại học sĩ. Ngay cả trong cảnh buồn cười thì họ luôn luôn có thể duy trì vẻ trịnh trọng, biểu cảm như đeo mặt nạ đúng là không chê vào đâu được.Yến hội diễn ra được một lúc, có cung nữ cố ý đi qua hỏi ta có cần đi dạo hoa viên cho thoáng không?Tuy rằng thực ra cái bụng đói của ta không tình nguyện nhưng ta biết kiểu này là bắt buộc nhất định phải đi.Ta “gặp gỡ” Nghiêm Thiệu Ngọc bên hồ ở ngự hoa viên, hắn cũng tựa tiếu phi tiếu nhìn ta.Nghiêm Thiệu Ngọc nói với ta: “Thần nghe nói Công chúa tương tư không nguôi với thần, thực là thụ sủng nhược kinh.”Ta thở dài một hơi nói: “Mẫu phi nói tất cả mong cầu xa vời đều là sai lầm, làm Công chúa, hình như ta có chút quyền mong cầu xa vời với ngươi đúng không?"Nghiêm Thiệu Ngọc nở nụ cười:"Có thể được Công chúa mong cầu là vinh hạnh của thần."Ta nghĩ, trên con đường mưu cầu quyền thế này Nghiêm gia đúng là đã đạt đến cảnh giới cao nhất của co được giãn được rồi.Hiện giờ Phụ hoàng chưa đến mức dùng cách lấy cứng chọi cứng, không thể làm gì khác hơn là tạm thời ủy khuất Nghiêm Thiệu Ngọc một chút, sau này từ từ xoay sở sau vậy.Không thể không thừa nhận, Nghiêm Thiệu Ngọc "chịu" cũng "chịu" rất đẹp, như là lăng tiêu trên đá Thái Hồ, khom lưng cũng là một đường cong đẹp mắt.Ta tự nhủ trong lòng, nếu không nhân dịp này mà mê đắm hắn thì chẳng phải là phí của trời cho sao. Nghiêm Thiệu Ngọc hỏi ta:"Thiệu Ngọc ngay trước mặt Công chúa nhưng vẫn không thể khiến người yên lòng, rốt cuộc là tại sao?"Ta nhìn ánh mắt của hắn, hỏi:"Nghiêm công tử thực sự cam tâm làm Phò mã sao?"Nghiêm Thiệu Ngọc bỗng nhiên thu lại tay áo, cúi đầu nói:"Cam tâm tình nguyện."Thái độ đặc biệt thành khẩn, như thể những gì hắn nói là sự thật.BA: Thành đôi?Dưới sự ngầm đồng ý, lúc đó ta và Nghiêm Thiệu Ngọc đã có thể đưa cho nhau một vài món đồ gọi là trao đồ gửi ý, đương nhiên là với điều kiện không ảnh hưởng đến đại cục.Hắn tặng cho ta chiếc quạt hắn đích thân vẽ, ta gửi lại hắn ngọc bội. Đôi khi sau khi kết thúc cung yến còn có thể trò chuyện đôi câu.Hiện giờ ta đã tự do hơn rất nhiều, có thể xuất cung đến tham gia yến hội các nhà quyền quý. Mỗi khi đến đều sẽ gặp được hắn, mọi người cũng hiểu ý không muốn quấy rầy chúng ta trò chuyện. Ta dần dần từng bước một làm như có thâm tình sâu đậm với hắn lắm.Phụ hoàng hỏi ta thích Nghiêm Thiệu Ngọc sao?Ta trả lời:"Nghiêm lang như vậy ai có thể không thương được?”Phụ hoàng lại bắt đầu thở dài, ông nói:"Thích là tốt rồi nhưng không thể bởi vậy mà loạn tâm trí."Ta hiểu rất rõ. Ta không thể không thích Nghiêm Thiệu Ngọc, bằng không Phụ hoàng sẽ cảm thấy áy náy khi ép ta gả cho hắn. Nhưng ngươi không thể khiến quân vương áy náy được, thế nên ta chắc chắn phải thích.Quá thích cũng không được, Phụ hoàng không hy vọng ta thật sự trở thành người của Nghiêm Thiệu Ngọc.Trong hậu cung lẫn trên triều đâu đâu cũng toàn là mâu thuẫn lắt léo khiến Phụ hoàng không được yên lòng, ta làm Công chúa cũng phải phối hợp theo rồi.Mẫu phi bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho ta xuất giá, bất cứ lúc nào đến cũng có thể bắt gặp cảnh rối rắm."Mạt Hương, cây trâm này thế nào, cả vòng tay cũng lấy ra xem lại một lần đi.”Vải vóc và đồ trang sức chất thành ngọn núi nhỏ. Phụ hoàng ra tay cũng thật hào phóng, hay nói cách khác là người đang bù đắp cho bớt đi sự áy náy trong lòng thôi.Mà ta thì chán đến chẳng muốn làm gì, nhìn trời đến đờ cả ra.Trong lòng ta luôn có một loại cảm giác mông lung. Người như Nghiêm Thiệu Ngọc sao có thể dễ dàng làm Phò mã của ta chứ, quá không chân thật rồi.Ta lấy ra hai viên xúc xắc từ trong bàn cờ song lục, lắc leng keng rồi ném thử.Mẫu phi trách cứ ta: "Không giúp một tay thì cũng thôi đi, thế nào mà con còn chơi đùa nữa, cũng sắp phải lập gia đình rồi."Ta nói: "Con đang bói toán đó Mẫu phi, dùng xúc xắc bói thành đôi."Mai Hương nghe xong che miệng cười: "Chuyện này đối với Công chúa thì chẳng phải dễ quá rồi sao."Ta rất thích cờ song lục, mà trò này quan trọng nhất là việc ném xúc xắc. Vậy nên ta rất giỏi ném xúc xắc. Thường thì hai viên xúc xắc trong tay ta rất nghe lời, ném thành đôi dễ như trở bàn tay. Thế nhưng ta đã ném liên tục sáu lần rồi mà không lần nào được thành đôi. Điều này khiến ta hơi bất an...Bên ngoài bắt đầu ca ngợi hôn sự sắp tới giữa ta và Nghiêm Thiệu Ngọc, nào là "xứng đôi vừa lứa", "Tự Ngọc đi với Thiệu Ngọc", "song ngọc hợp bích”… Nói nhiều đến mức ta gần như tin chúng là thật, trong lòng dường cũng như nảy sinh một chút niềm vui.Khi Mai Hương chải tóc cho ta, nàng khen ngợi:"Công chúa của chúng ta thật đẹp, người thế nào cũng không xứng với Công chúa.”Dung nhan ta quả không tệ nhưng đâu đến mức đáng giá như vậy.Ta hiểu tâm lý của Mai Hương, một người hầu của mẫu phi, tất nhiên phải tâng bốc chủ nhân của mình.Nghiêm Thiệu Ngọc cũng khen ngợi ta phong thái vô song. Ta hỏi hắn:"Trong kinh thành mỹ nhân nhiều như hoa, sao dám nói ta đặc biệt?"Nghiêm Thiệu Ngọc tâng bốc:"Dung chi tục phấn sao sánh được với Công chúa."Nghe vậy ta chỉ muốn cười. Ta hỏi tiếp:"Trong mắt Nghiêm công tử, ta thật sự không tầm thường sao, hay vì ta là Công chúa nên không ai dám gắn cho ta hai chữ 'tầm thường'?"Nghiêm Thiệu Ngọc chỉ cười mà không đáp, ánh mắt nhìn ta rất đặc biệt nhưng ta không tài nào hiểu được.Phụ hoàng sắp chính thức hạ chỉ ban hôn. Theo lễ nghi, sau khi ban hôn, trước khi đại hôn diễn ra ta và Nghiêm Thiệu Ngọc sẽ không thể gặp nhau.Tiểu cô cô của Nghiêm Thiệu Ngọc năm xưa gả vào Xương Lạc Hầu tác làm Hầu phu nhân. Xương Lạc Hầu phủ thịnh vượng giàu có, Hầu gia giỏi kết giao, quan hệ trong kinh thành vô cùng tốt. Hầu phủ đứng ra tổ chức thịnh yến ngoài trời ven hồ Bích Ba ở ngoại ô kinh thành, mời ta và Nghiêm Thiệu Ngọc tham dự.Đây cũng có thể xem như là yến tiệc chúc mừng trước hôn lễ, cũng là lần cả hai cùng danh chính ngôn thuận xuất hiện chung cuối cùng của ta và Nghiêm Thiệu Ngọc trước đại hôn. Đồng thời, đây cũng là dịp vui chơi của giới quyền quý trong kinh thành. Rất nhiều người đều đến tham dự.Chốn thâm cung buồn tẻ, đây là dịp hiếm hoi để giao lưu, nhiều nhà cũng nhân cơ hội này mở rộng quan hệ.Ngày hôm đó khách khứa đông vô kể, bờ hồ Bích Ba chưa từng náo nhiệt như vậy.Dù ta và Nghiêm Thiệu Ngọc là nhân vật chính ẩn mình nhưng chúng ta không thể nói chuyện công khai, phải giả vờ giữ khoảng cách nhất định.Thế nhưng không gặp mặt là điều không thể. Gã sai vặt thân cận của Nghiêm Thiệu Ngọc lén bảo ta rằng Hầu phu nhân đã chuẩn bị một chỗ nghỉ ngơi cho ta ở đảo giữa hồ.Hiểu ý, chốc lát sau ta liền chuẩn bị đi đến đảo giữa hồ đó.Hồ Bích Ba là thắng cảnh nổi tiếng ở ngoại ô kinh thành, điểm đặc sắc nhất là cây hợp hoan cổ thụ trên đảo giữa hồ. Nghe nói cây này đã trải qua biết bao thăng trầm lịch sử, lúc nở hoa rực rỡ như một đám mây hồng.Chỉ có điều để đến đảo giữa hồ cần đi qua một cây cầu tre, cầu không dài, kiểu dáng thiết kế tao nhã, cảnh sắc trên cầu cũng rất đẹp.Khách khứa đông đúc, ta và thị nữ thong thả tiến về phía trước.Các phu nhân và tiểu thư quyền quý đều muốn trò chuyện với ta vài câu. Dù ta có thể dựa vào thân phận mà không để ý đến nhưng làm vậy sẽ bị xem là kiêu căng, không có lợi cả cho hoàng gia lẫn Nghiêm gia.Lúc này, một giọng nói vang lên:"Công chúa hôm nay bận rộn nhiều việc, khó tránh khỏi cảm thấy mệt nhọc. Cô cô bảo thần đưa Công chúa đến đảo giữa hồ nghỉ ngơi một lát."Người đi đến là Nghiêm Thiệu Đường, nhị đệ của Nghiêm Thiệu Ngọc.Mọi người đều lộ vẻ hiểu ra, nghĩ rằng ta đã nhiều ngày bận rộn chuẩn bị đồ cưới, học lễ nghi, đúng là nhiều việc bề bộn.Người Nghiêm gia thương xót con dâu tương lai, lại muốn lấy lòng Phụ hoàng, để ta đến nơi yên tĩnh nghỉ ngơi âu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.Nếu Nghiêm Thiệu Ngọc tự mình nói những lời này thì sẽ không tránh khỏi bị trêu ghẹo, vậy nên Hầu phu nhân đã để Nghiêm Thiệu Đường đến, quả thật là chu toàn mọi bề.Dưới sự hộ tống của Nghiêm Thiệu Đường, ta hướng về đảo giữa hồ.Một khắc khi đặt chân lên cầu tre kia, nhìn những đám mây phản chiếu trong làn nước, lòng ta bỗng chốc xao động.BỐN: Rơi xuống nước ở cầu treTa cúi đầu, từng bước một đi chậm rãi trên cầu tre.Chân ta mang đôi giày tơ tằm, mặt trên giày thêu đôi hồ điệp. Hôm nay ta còn đặc biệt chọn chiếc váy màu lam nhạt, viền váy trang trí bằng hoa văn vĩnh kết đồng tâm. Ngọc bội đeo bên hông là cặp ngọc "song ngư bỉ mục", thắt lưng lụa thêu họa tiết sen tịnh đế.Khi sắp đi đến giữa cầu, ta dừng lại tìm kiếm bóng dáng của Nghiêm Thiệu Ngọc giữa đám đông. Ta nhìn thấy, bóng lưng cao ngất đẹp mắt kia đang vui vẻ trò chuyện với mọi người.Ta nghĩ, ta đã có chút thích Nghiêm Thiệu Ngọc, từ tận đáy lòng không pha lẫn tạp chất.Ta lẳng lặng nhìn bóng lưng đó một hồi, dường như nhận ra ánh mắt ta, hắn quay đầu lại đáp lại ánh nhìn của ta.Ở giữa trời xanh nước biếc, ta thản nhiên mỉm cười với hắn rồi quay đầu bước tiếp về trung tâm cây cầu.Cầu tre bất ngờ gãy, ta rơi xuống nước. Cả bầu không khí náo loạn, thị nữ của ta hoảng hốt, còn Nghiêm Thiệu Đường đã nhảy xuống cứu ta lên bờ.Đầu ta có hơi choáng váng, tỉnh lại thì phát hiện mình đang trong vòng tay của Nghiêm Thiệu Đường. Y quay mặt về phía hồ, dùng lưng chắn đi mọi ánh nhìn.Dáng y gầy, không cao lớn như Nghiêm Thiệu Ngọc nhưng vẫn cố dùng tấm lưng nhỏ hẹp ấy che chắn cho ta. Y đặt tay lên mắt ta, dù vừa mới bị nước hồ làm ướt nhưng bàn tay ấy vẫn ấm áp đến lạ thường.Ta an tâm, từ từ thiếp đi.Lần nữa tỉnh lại ta đã ở trong cung. Mẫu phi nhìn ta bằng đôi mắt đỏ hoe, ta an ủi người rằng không có gì đáng ngại.Khi ta hôn mê, Phụ hoàng và Hoàng hậu cũng đã đến thăm.Thị nữ Tiểu Lê của ta lén kể rằng, Hoàng Hậu đã buột miệng nói bên giường bệnh:"Biết trước như vậy chẳng bằng sớm hạ chỉ tứ hôn, cần gì cứ phải ra vẻ tác thành lương duyên để rồi xảy ra biến cố này chứ.Giờ có ép cưới cũng chẳng sao, dù gì thì thiên uy đè xuống chẳng lẽ người Nghiêm gia lại dám không nhận."Phụ hoàng bảo bà im lặng, Hoàng hậu đành xanh mặt lui ra ngoài.Phụ hoàng thận trọng, muốn biến ta và Nghiêm Thiệu Ngọc thành cặp đôi "kim đồng ngọc nữ", sau đó thánh chỉ tứ hôn ban xuống sẽ như dệt gấm trên hoa. Ai ngờ chỉ bằng ngần ấy thời gian đó lại đủ để Nghiêm gia tìm được cách thay người.Biết ta đã tỉnh lại, Phụ hoàng lại đến thăm.Ta nói với người: "Phụ hoàng để nhi thần gả cho Nghiêm Thiệu Đường đi."Gả cho Nghiêm Thiệu Đường vẫn là gả vào Nghiêm gia, chỉ có điều địa vị y không giống với Nghiêm Thiệu Ngọc.Xét về tài hoa, nghe nói Nghiêm Thiệu Đường cũng rất xuất sắc. Nhưng y không phải con ruột của Nghiêm đại học sĩ, mà là con của huynh trưởng Nghiêm đại học sĩ.Phụ thân của Nghiêm Thiệu Đường là giữ một chức quan nhỏ, đã qua đời do thiên tai khi đang thi hành công vụ ở địa phương. Mẫu thân y lúc ấy đang mang thai đệ đệ y, nghe tin dữ cũng đã mất vì khó sinh. Nghiêm Thiệu Đường chưa đầy mười tuổi ôm đệ đệ vẫn còn nằm trong tã lót, không nơi nương tựa.Nghiêm đại học sĩ hay tin lập tức cho người đưa hai huynh đệ y về phủ nuôi dạy như con ruột, với bên ngoài cũng coi y như huynh đệ ruột thịt với Nghiêm Thiệu Ngọc.Nhưng dù thế nào thì y cũng không phải con đẻ, thôi thì vị trí Phò mã này để y đảm nhận cũng được.Ta nghĩ gả cho Nghiêm Thiệu Đường cũng không tệ. Ngày hôm đó, nếu y muốn làm mọi chuyện thêm rắc rối thì hoàn toàn có thể phô bày cảnh tượng ôm ta trong trạng thái không chỉnh tề trước mặt mọi người. Nhưng y lại chọn quay lưng về phía đám đông.Ta ghi nhận lòng tốt ấy.Một người dù trong tình huống bất đắc dĩ vẫn nghĩ cách giữ lại chút tôn nghiêm cho người khác, chắc chắn không phải người xấu.Phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, đồng thời khen ngợi Nghiêm Thiệu Đường một phen rồi tuyên chỉ rằng hôn sự của ta với y là thiên duyên trời định.Ai nấy đều phụ hoạ theo Phụ hoàng, cứ như thể chưa từng có chuyện ta say mê tương tư Nghiêm Thiệu Ngọc và cũng chưa từng có chuyện Nghiêm Thiệu Ngọc tình sâu ý hợp với ta.Cuối cùng ta và Nghiêm Thiệu Đường vẫn được ca tụng là "giai ngẫu thiên thành". Công tử anh hùng cứu mỹ nhân, Công chúa vừa gặp đã xiêu lòng.Ta nói với Mẫu phi:"Phụ hoàng ép con phải làm một kẻ si tình, may mà Nghiêm Thiệu Đường không cần con phải viết thơ tình cho y."Mẫu phi nghe xong bật cười trêu ta:"Si tình thì có gì sai, Phụ hoàng không chịu nổi thơ tình của con thôi. Được rồi, được rồi, nam nhân chỉ cần nữ nhân biết nghe lời là được."Mặc dù vẫn đùa giỡn với ta nhưng mẫu phi cứ ngày càng gầy khiến lòng ta đau biết mấy. Ta dựa vào lòng người, nói:"Mẫu phi, con thật may mắn khi được đầu thai vào bụng người, làm Công chúa mười mấy năm, hưởng hết vinh hoa phú quý. Mẫu phi là người mẹ tốt nhất thế gian."Mẫu phi đáp:"Tố Ngọc là đứa trẻ tốt nhất thế gian. Con tốt như vậy, ông trời sẽ che chở cho con."Không lâu sau ta thuận lợi xuất giá, tuyệt không xuất hiện thêm biến cố nào nữa.Mười dặm hồng trang phô trương khí phái.Nghiêm gia cũng sắp xếp vô cùng tỉ mỉ, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, tất cả đều thập phần náo nhiệt vui mừng.Ta cứ vậy mà yên phận làm tân nương.Ở trước cửa Nghiêm gia, ta nghe được Nghiêm Thiệu Ngọc miệng phun châu ngọc đang tiếp đón khách tứ phương, giọng nói của hắn nghe thật cao hứng.Ta nghe cũng không thấy có gì là mất hứng.Hoàn thành xong các nghi thức, tân khách cũng bắt đầu giải tán, ta được tân lang Nghiêm Thiệu Đường nhẹ nhàng đỡ đi.Y nói với ta: "Tố Ngọc, nàng yên tâm, sau này ta và nàng có thể bình yên làm một đôi phu thê bình thường.”Không biết tại sao giờ ta mới nhận ra trong lòng mình có chút chua xót và ủy khuất, như thứ gì đó bị đè nén đã lâu rốt cuộc cũng bùng lên. Những giọt lệ cứ không ngừng tuôn rơi từ đôi mắt ta.Nghiêm Thiệu Đường ôm ta, để ta khóc một trận lớn.Đêm tân hôn y cứ vậy để ta tuỳ hứng làm một tiểu cô nương không hiểu phép tắc.Đoạn thời gian này ta bị ép phải trưởng thành, không nghĩ tới đêm đầu tiên phải làm nữ nhân còn có người bao dung chút tủi thân ấu trĩ này của ta.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.