(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hắn có dáng vẻ không tệ, tình cảm dành cho nàng cũng rất thuần khiết. Hơn nữa, khi cười lên, hắn trông ngây ngô chẳng khác gì nàng.
Ta thường lén lút quan sát hai người, ngồi dưới mái hiên cùng nhau đọc sách, nhưng cuốn sách trên tay chẳng bao giờ lật được đến trang tiếp theo.
Thỉnh thoảng bọn họ lại liếc nhìn nhau, rồi lại vội vàng cúi đầu cười khúc khích như những kẻ ngốc.
Miệng cười toe toét, còn rộng hơn cả một con ếch như ta!
Không chịu nổi nữa, ta quay lưng nhảy đến chỗ Tiểu Lam, trong lòng không ngừng lẩm bẩm:
“Thật là ngọt đến phát chua, ta với Tiểu Lam tuyệt đối không bao giờ như vậy!”
Chỉ cần ta liếc Tiểu Lam thêm một cái, nó chắc chắn sẽ hiểu ý mà hỏi ngay: "Lại đang nghĩ ra trò quỷ quái gì nữa đây?"
Tình cảm giữa Tôn Hàn Châu và An Bình ngày càng sâu đậm, hắn thậm chí đã hứa với nàng rằng nhất định sẽ tìm cách cưới nàng, đưa nàng rời khỏi hoàng cung.
Nhưng đây quả là một việc khó khăn vô cùng.
Tôn Hàn Châu là con trai của một Viên Ngoại Lang thuộc Lễ bộ, mà phụ thân hắn chỉ là một quan nhỏ trong triều.
Dẫu An Bình giờ đây lâm vào cảnh khốn khó, nhưng dù gì nàng cũng là một Công chúa.
Bắc Lương Vương lại là kẻ đa nghi, tính tình thất thường, Viên Ngoại Lang đứng trước ông ta thậm chí chẳng dám thở mạnh.
Khi nghe về chuyện này, Viên Ngoại Lang sợ đến mức tái mặt, vội vàng khuyên nhủ con trai:
"Chức Phò mã đâu phải dễ làm! Huống hồ Công chúa An Bình không được bệ hạ yêu thương, cưới nàng sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho tương lai của con, đừng có hồ đồ!"
Rõ ràng, Viên Ngoại Lang đã đánh giá thấp quyết tâm của Tôn Hàn Châu.
Hắn thật lòng thích An Bình.
Dù bị phụ thân phản đối, hắn vẫn cương quyết và tìm mọi cách để thực hiện lời hứa của mình.
Thời cơ cuối cùng cũng đến trong một kỳ võ thí thường niên.
Theo lệ thường, các võ sĩ mới được Bộ Binh tuyển chọn sẽ được Bắc Lương Vương đích thân ban thưởng sau vòng thi cuối.
Nhưng năm nay, Trinh Tần, người được Bắc Lương Vương hết mực sủng ái, nũng nịu xin được xem cuộc tỉ thí, khiến Bắc Lương Vương gia tăng thêm một vòng thi đấu.
Các võ sĩ mới cùng các thị vệ hoàng cung sẽ đấu với nhau trước mặt vua.
Bất kỳ ai giành chiến thắng đều sẽ được ban thưởng.
Tôn Hàn Châu quyết định lợi dụng cơ hội này để thỉnh cầu cưới Công chúa An Bình.
Hắn vốn có tài b.ắ.n cung, liền chọn môn thế mạnh của mình để ghi danh và tập luyện cật lực suốt mấy tháng trời, chẳng ngại hy sinh tính mạng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đến ngày thi đấu trước điện, với kỹ thuật bộ xạ xuyên giáp, hắn quả thật đã vượt qua mọi đối thủ để tiến đến trận cuối cùng.
Thậm chí, vì dùng sức quá mức, nhiều lần dây cung làm gãy cán tên, mảnh vỡ cắt rách tay hắn, m.á.u chảy ròng ròng.
Nhưng hắn vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, b.ắ.n ra phát tên cuối cùng hoàn hảo đến mức khiến mọi người phải kinh ngạc.
Bắc Lương Vương vì thế vô cùng tán thưởng, có ấn tượng sâu sắc với hắn.
Khi đến phần ban thưởng, Tôn Hàn Châu quỳ xuống trước mặt Bắc Lương Vương, thành khẩn nói ra nguyện vọng được cưới một Công chúa.
Lời hắn vừa dứt, nét mặt của Thục Chiêu Nghi và Công chúa An Ninh lập tức sa sầm.
Công chúa An Ninh, tên thật là Lương Cảnh Ninh, chính là con gái của Thục Chiêu Nghi và bằng tuổi An Bình.
Lúc đầu, hai mẹ con nghe nhầm, tưởng rằng Tôn Hàn Châu xin cưới Công chúa An Ninh, liền định nổi trận lôi đình, mắng chửi một thị vệ nhỏ nhoi mà dám vọng tưởng cưới Công chúa.
Nhưng khi hiểu ra Tôn Hàn Châu muốn cưới Công chúa An Bình, cả hai đều ngẩn người.
Bắc Lương Vương lúc này mới nhớ ra, mình còn một đứa con gái bị lãng quên.
Thế là ông liền tuyên triệu Công chúa An Bình đến diện kiến.
An Bình cuối cùng cũng một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Tuy nhiên, nàng vẫn không được Bắc Lương Vương yêu thích.
Bởi khi nàng cất tiếng gọi "Phụ vương," giọng nói quá nhỏ, dáng vẻ lại rụt rè, khiến Bắc Lương Vương bất giác nhíu mày.
Nghe đến chuyện nàng và Tôn Hàn Châu quen nhau ra sao, ông càng không vui, nghiêm giọng chất vấn:
"Ngươi rõ ràng không phải câm, sống khổ sở như vậy, tại sao không tìm đến ta? Hoặc đến gặp Chiêu Nghi nương nương? Lẽ nào trẫm lại để mặc con gái mình chịu khổ sao?"
Cơn giận hiện rõ trên gương mặt Bắc Lương Vương.
An Bình quỳ dưới đất, không dám nói gì, dáng vẻ run rẩy sợ hãi.
Tôn Hàn Châu quỳ bên cạnh nàng, dập đầu xin bệ hạ tha tội.
Có lẽ là may mắn, hoặc cũng có lẽ không, vì không ưa An Bình, Bắc Lương Vương chẳng muốn suy nghĩ nhiều, liền đồng ý gả nàng cho Tôn Hàn Châu, một thị vệ nhỏ nhoi, để khỏi bận tâm.
Trong hàng ngũ quan viên, Viên Ngoại Lang của Lễ bộ, phụ thân Tôn Hàn Châu, suýt chút nữa thì ngất.
Ông biết rõ, con đường thăng tiến vốn dễ dàng của mình giờ đây xem như chấm dứt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");