Công Chúa Ếch - Mễ Hoa

Chương 7




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một năm trước, khi An Bình từ kho Tây Cung trở về, lúc đi qua con đường nhỏ, nàng vô tình vấp ngã. Tôn Hàn Châu thấy vậy đã tiến đến giúp nàng nhặt củi rơi vãi trên đất.

Ban đầu, hắn cũng như những người khác, nghĩ rằng nàng chỉ là một cung nữ làm việc trong lãnh cung.

Nhưng An Bình vốn quen với việc cúi đầu, hôm ấy vô tình ngẩng lên, khe khẽ nói một tiếng cảm ơn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tôn Hàn Châu sững lại, đôi tai ửng đỏ.

An Bình thừa hưởng dung nhan thanh tú của mẫu phi, càng lớn càng toát lên vẻ đẹp thanh thoát.

Sau đó, hai người gặp lại vài lần.

Mỗi khi An Bình đi ngang qua con đường nhỏ, nếu trùng hợp Tôn Hàn Châu đang trực, nàng đều cúi đầu lặng lẽ bước qua, không nói một lời.

Từ lúc nào không rõ, Tôn Hàn Châu bắt đầu chú ý đến nàng, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng dáng nàng khuất xa.

Không ai biết, mỗi lần nhìn thấy An Bình, thân thể hắn lại bất giác căng cứng, nhịp thở cũng bị ngắt quãng trong chốc lát.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hắn là người ít nói, tính tình nhút nhát, nên An Bình không hay biết tâm tư của hắn.

Trong lòng nàng, hắn chỉ là một người tốt bụng từng giúp nàng nhặt củi.

Vì thế, khi cần tìm sự giúp đỡ, nàng tự nhiên lại nghĩ đến hắn.

An Bình đưa chiếc trâm vàng cho Tôn Hàn Châu.

Đáp lại lời thỉnh cầu của nàng, hôm sau, Tôn Hàn Châu lén mang hương, nến và tiền giấy đến cho nàng.

An Bình đốt những thứ ấy trước mộ Khâu cô cô, rồi lại khóc lóc một trận thảm thiết.

Khóc xong, ngay trong đêm đó, nàng đã treo cổ tự vẫn!

Nàng treo cổ rồi!

Hơn nữa, trước khi tìm đến cái chết, nàng còn không quên ôm ta ra ngoài sân, đặt ta xuống bụi cỏ.

"Thiềm Cung, từ nay ngươi không cần phải ở bên ta nữa. Trở về đi, cảm ơn ngươi đã bầu bạn cùng ta bấy lâu nay."

Thú thực, ta rất đau lòng.

Công chúa An Bình dù yếu đuối đến mức khiến ta giận, nhưng trong lòng ta, nàng thật sự là bạn tốt của ta.

Ta thích nàng, mà nàng cũng thích ta. Ta cứ nghĩ rằng tình bạn của chúng ta là không gì phá vỡ nổi.

Nhưng ta không ngờ, sau cái c.h.ế.t của Khâu cô cô, ngay cả sự hiện diện của ta cũng không thể an ủi được nàng.

Ếch vẫn là ếch, giây phút này ta phải thừa nhận, ta đã thua.

Ta không thể giúp An Bình thoát khỏi nỗi cô đơn. Vết thương trong lòng nàng quá sâu.

Ta bắt đầu cảm thấy hối hận, tự trách mình là một người bạn không xứng đáng. Ta chưa từng thực sự bước vào thế giới nội tâm của nàng. Có lẽ, nàng đã muốn kết thúc tất cả từ lâu rồi.

Đêm hôm đó, sấm sét vang trời, mưa lớn trút xuống như thác đổ.

Nàng treo cổ trong phòng, còn ta, trên bệ cửa sổ ngoài trời, nhảy dựng ba thước cao, hướng về bóng dáng nàng mà kêu gào:

"Đừng chết! An Bình! Ngươi đừng chết! Mau mở cửa ra!"

Ta như phát điên, nhưng chẳng thể làm được gì.

Ta hận bản thân mình chỉ là một con ếch, không cách nào cứu được nàng.

Đúng lúc đó, Tôn Hàn Châu lại xuất hiện.

Đêm ấy hắn được phân trực ca. Sau khi mang hương nến cho An Bình vào ban ngày, hắn nghĩ đi nghĩ lại, quyết định cầm chiếc trâm vàng của nàng, đích thân trả lại.

Tôn Hàn Châu đến Phượng Hoàn Điện, gõ cửa trong cơn mưa gió, cất tiếng gọi: "Tiểu Chi cô nương!"

Không có ai trả lời, cổng cung chỉ khép hờ.

Hắn hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.

Thế là, một cách tự nhiên, hắn cứu được An Bình đang treo cổ.

Còn ta, vừa thoát khỏi cơn hoảng loạn, lại không nhịn được mà nghĩ:

Tiểu Chi cô nương gì chứ! Thật là ngốc! Công chúa An Bình tên thật là Lương Uyển Bình, nhũ danh Chi Chi, hắn chẳng thèm hỏi cho rõ ràng gì cả.

Hừm, cũng không thể trách hắn được. Hoàng cung Bắc Lương bây giờ, cả dòng tộc phế hậu đã bị tận diệt từ lâu. Ai còn nhớ đến một Công chúa An Bình bị lãng quên trong lãnh cung này nữa chứ?

Tóm lại, sau khi cứu được An Bình, Tôn tiểu thị vệ trở thành khách quen của Phượng Hoàn Điện.

Hắn nhanh chóng biết được thân phận của An Bình, và rồi hai người dần nảy sinh tình cảm với nhau.

Ta tận mắt chứng kiến bọn họ ngày càng trở nên thân thiết.

An Bình tính tình dịu dàng, tuy nhút nhát nhưng lại là một cô nương thuần khiết, trong sáng như ánh trăng đầu tháng, khó ai có thể không yêu mến nàng.

Tấm lòng chân thành của Tôn tiểu thị vệ dành cho nàng cũng không thể nghi ngờ.

Hắn luôn tìm đủ cách để làm nàng vui, thường từ bên ngoài hoàng cung mang vào những thứ mới lạ, thú vị.

Hắn cũng kể cho nàng nghe nhiều chuyện hài hước, còn mang cả sách truyện về giúp nàng giải khuây.

Trên gương mặt An Bình dần xuất hiện những nụ cười.

Nàng bắt đầu mong chờ Tôn tiểu thị vệ đến thăm, ánh mắt nàng lấp lánh niềm vui, như lúc ta và nàng lần đầu gặp gỡ.

Ta tuy có phần chua xót, nhưng không thể không thừa nhận rằng Tôn Hàn Châu và nàng rất xứng đôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.