Công Chúa Ếch - Mễ Hoa

Chương 20




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phương Vi Đạo nhanh tay đỡ lấy ta, nửa quỳ trên mặt đất, giữ ta trong vòng tay hắn.

Hắn rút từ ống tay áo ra một bình ngọc nhỏ màu xanh, đổ từ bên trong ra một viên đan dược đỏ rực.

Viên đan dược ánh lên lấp lánh, vừa nhìn đã biết là thứ cực kỳ quý giá.

Nhưng ta đau đến mức không chịu nổi, cũng chẳng kịp suy nghĩ gì thêm. Thuận theo tay hắn, ta liền nuốt viên đan dược vào.

Hắn lại cứu ta một lần nữa.

Sau khi hồi phục sức lực, ta vội hỏi nguyên do vì sao ta lại đau đớn như vậy.

Phương Vi Đạo không suy nghĩ lâu mà đáp: "Công chúa có biết, thế nào là thiên mệnh không?"

"Thiên mệnh? Đương nhiên là nhân quả và số mệnh đã được định đoạt bởi trời cao."

"Đúng vậy. Trước đây nàng hỏi ta vì sao giúp nàng, là bởi ta biết An Bình Công chúa thực sự đã được định trước sẽ mất vào mùa hạ năm nay. Đó chính là thiên mệnh của An Bình Công chúa."

"Nàng đã không hại Công chúa, ta cũng tuyệt đối không tổn thương một sinh mệnh vô tội khác. Thuận theo tự nhiên mà hành đạo, vì vậy, bất kể nàng là ai, những chuyện nhỏ nhặt, ta đều sẽ giúp nàng."

"Vậy thì sao? Vì cớ gì ta lại đau đớn đến thế?"

"An Bình Công chúa mắc bệnh tim bẩm sinh và mất vào mùa hạ năm nay, đó là thiên mệnh của nàng ấy. Con nàng, nàng đã trở thành Công chúa, vì vậy phải gánh chịu nhân quả này."

"Nhưng An Bình đâu phải c.h.ế.t vì bệnh tim."

"Thiên mệnh vốn định sẵn, nhân quả có thể thay đổi, nhưng số mệnh thì không thể."

"Ý ngươi là gì? An Bình c.h.ế.t vì lý do gì không quan trọng, chỉ cần c.h.ế.t là được sao?"

"Đúng vậy."

"…Cái gọi là thiên mệnh c.h.ế.t tiệt này, vì cớ gì An Bình phải chết! Ta không cam lòng!"

"Vạn vật đều có số mệnh. Nàng cam lòng hay không cam lòng, tạm thời không nói, tóm lại cơ duyên nào đó đã khiến nàng trở thành An Bình, tất nhiên phải gánh lấy bệnh tật của nàng ấy."

"Vậy nên vừa rồi là bệnh tim phát tác, rất có khả năng ta sẽ c.h.ế.t lần nữa sao?"

"Đúng vậy."

Lời của Phương Vi Đạo khiến ta thoáng ngây ngẩn. Chậm rãi, ta bỗng nhớ tới Trương Tú tiên quan, càng nghĩ càng cảm thấy hắn đúng là xem ta như côn trùng để trêu đùa.

Giẫm c.h.ế.t một con ếch, độ nó thành người đã là đại từ bi. Còn sống được hay không, sống bao lâu, tất thảy đều phụ thuộc vào tạo hóa của con ếch, chẳng liên quan gì đến tiên nhân.

Ta tức đến nghiến răng ken két.

Thấy vậy, Phương Vi Đạo dịu giọng an ủi ta: "Yên tâm, viên đan dược vừa rồi ta cho nàng uống có hiệu quả chữa lành bệnh tim. Sau này, mỗi tháng ta sẽ đưa nàng một viên, chẳng mấy chốc nàng sẽ khỏi."

"Ngươi… ngươi tốt bụng như vậy? Không phải định nuôi ta béo rồi ăn thịt đó chứ?"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chợt nhớ đến lời đồn Quốc sư đại nhân ăn năm loại độc trùng, ta lập tức cảnh giác, ánh mắt đề phòng nhìn hắn.

Phương Vi Đạo nghe xong, bật cười thành tiếng. Hắn vươn tay xoa nhẹ lên đầu ta một cái.

"Công chúa yên tâm, ta không ăn nàng đâu."

Công chúa yên tâm, ta không ăn nàng đâu. Nghe câu nói dịu dàng ấy, ta đột nhiên nhớ ra rằng, giờ đây mình đã thoát khỏi thân phận của loài ếch, căn bản không cần lo bị hắn ăn thịt.

Nhìn ánh mắt chân thành của Phương Vi Đạo, cuối cùng ta không kìm được mà cảm động.

Đúng là ta cảnh giác quá mức. Trên đời này có rất nhiều kẻ xấu, nhưng cũng thực sự tồn tại những người tốt bụng, vừa thuần khiết vừa lương thiện như An Bình, phải không?

Ta muốn thu lại lời mình đã nói trước đây. Phương Vi Đạo sao có thể giống với Trương Tú tiên quan được. Hắn cũng sở hữu năng lực lớn lao, nhưng dường như hắn thực sự có một trái tim nhân hậu thương xót thế gian.

Nghĩ lại, ta vốn là một con ếch đã hóa thành người, có gì để hắn mưu cầu? Việc hắn giúp ta hết lần này đến lần khác chỉ có thể xuất phát từ một lý do—

Vì hắn lương thiện.

"Quốc sư đại nhân, ngươi quả là người tốt hiếm có trên đời. Ngươi biết không, bên ngoài luôn đồn rằng ngươi dùng tim người để luyện đan, ăn năm loại độc trùng. Nhưng ta chưa từng tin! Ta luôn nói với mọi người rằng, những lời đồn đó đều là giả, Quốc sư đại nhân thực sự rất tốt, là một người thiện lương!"

Phương Vi Đạo: "…"

Rời khỏi Hành Vân Lâu, bầu trời đã bắt đầu hửng sáng.

Ta không quay về Cảnh Di Cung.

Nơi đen kịt ấy, trong phòng còn nằm hai cái xác, có gì đáng để quay lại chứ?

Ta đi thẳng tới Minh Điện Cung, nơi Lương Vương cư ngụ.

Bước đi thản nhiên, ngang nhiên đầy tự tin.

Cho đến khi bị thị vệ chặn lại bên ngoài đại điện.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.