Công Chúa Ếch - Mễ Hoa

Chương 17




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng của Phương Vi Đạo tựa như làn nước mùa xuân, ấm áp mà nhẹ nhàng, nghe rất dễ chịu.

Thật kỳ lạ, giọng nói này trẻ trung hơn ta tưởng và cho thấy hắn rất lợi hại.

Càng kỳ lạ hơn, hắn lại nói ta khỏe mạnh, không có tà khí nhập thể.

Bắc Lương Vương rõ ràng không hài lòng với câu trả lời, nghi hoặc hỏi lại:

"An Bình đã chết, điều đó chính mắt trẫm trông thấy..."

"Bẩm bệ hạ, đêm qua thần quan sát tinh tượng, phát hiện trước đó có một ngôi sao lạc trong chòm Tử Vi Viên, suốt bảy ngày vây quanh Bắc Đẩu, nay mây mờ tan, hiện ra điềm lành, ứng với việc số mạng Công chúa chưa tận."

"Trẫm có thể tin số mạng của Công chúa chưa tận, nhưng vừa rồi Công chúa nói năng hồ đồ, hành vi cuồng loạn, giải thích thế nào đây?"

Nghe lời này, ta không nhịn được mà cười khẩy.

Những lời ta vừa nói đều là sự thật, có lẽ đã làm bẽ mặt ông ta, nên ông ta lại nhất quyết phủ nhận.

Nếu có thể nói chuyện, ta nhất định sẽ đứng dậy đối chất, có hàng tá cách bắt ông ta tin rằng ta chính là phụ vương của ông ta.

Điều bất ngờ là, Phương Vi Đạo không biết vì lý do gì, lại chọn đứng về phía ta.

Hắn không hề chần chừ, điềm nhiên đáp:

"Công chúa không có tà khí, rất có khả năng thực sự là Tiên vương nhập thân.”

"Bởi lễ tế thiên tại Viên Khâu trước đó, bệ hạ quên dâng hương lên Tiên vương. Nay ngài giận dữ, mượn lời Công chúa để quở trách bệ hạ.”

"Lời trong cơn giận, khó tránh thất thố, không thể coi là thật."

Phương Vi Đạo vừa giải thích hành vi kỳ quái của ta, lại vừa khéo léo tạo cho Bắc Lương Vương một lối thoát.

Nói đến mức này, Bắc Lương Vương buộc phải theo ý.

Dù tin hay không, ông ta vẫn phải giả vờ khóc lóc, sau đó lệnh cho Phương Vi Đạo lập tức đến Tư Thiên Giám chuẩn bị nghi lễ tế tổ.

Lần này, ông ta sẽ đích thân đến vương lăng để sám hối tội lỗi vì lần trước cảm lạnh mà quên dâng hương lên Tiên vương.

Ta nằm trên nắp quan tài, lặng lẽ đảo mắt.

Nhưng tiếc thay, cái đảo mắt của ta chẳng mấy thành công.

Không biết Phương Vi Đạo đã làm gì với ta, đến khi bị đưa về Cảnh Di Cung, ta vẫn không thể mở nổi mắt, nói chi là nhìn rõ hắn trông ra sao.

Phượng Hoàn Điện ở Tây Cung từng là nơi lạnh lẽo giam cầm An Bình, giờ đây Cảnh Di Cung lại trở thành nơi giam hãm ta.

Tin tức về việc ta "chết đi sống lại" và "bị Tiên vương nhập xác" đã lan khắp hoàng cung.

Người nóng lòng muốn ra tay với ta nhất, không ai khác chính là Thục Chiêu Nghi và biểu đệ của ả, Ngụy Tướng quân.

Vì thế, đêm đó tại Cảnh Di Cung đã diễn ra một màn kịch khiến ta há hốc mồm kinh ngạc.

Mọi chuyện bắt đầu từ việc tên Bắc Lương Vương kia, kẻ được ta gọi là "lão cá chạch", ra lệnh giam ta trong Cảnh Di Cung.

Thục Chiêu Nghi, kẻ nhất tâm muốn đưa ta vào chỗ chết, đã phái một cung nữ đến hầu hạ ta.

Ta thề, ban đầu ta hoàn toàn không biết ả có ý định hãm hại mình.

Khi ả cung nữ quay người rót trà cho ta, ta tiện tay dùng một cây gậy nhỏ đập cho ả bất tỉnh.

Ý định ban đầu của ta rất đơn giản: thay bộ y phục của ả, thừa lúc trời tối leo tường trốn ra ngoài để tìm Tiểu Lam.

Để diễn cho tròn vai, nhằm tránh bị phát hiện, ta còn kéo ả lên giường, đắp chăn kỹ lưỡng, giả làm ta đang ngủ.

Nhưng đúng lúc ta định rời đi, đôi tai nhạy bén nghe thấy tiếng động bên ngoài, không chút do dự, ta chui xuống gầm giường nấp.

Người bước vào là hai tên thị vệ được Bắc Lương Vương phái đến canh giữ ta.

Điều ta không thể ngờ là, hai kẻ này lại tưởng người nằm trên giường chính là ta.

Họ bước thẳng tới, kéo tung chăn, rồi bóp c.h.ế.t ả cung nữ đang sống sờ sờ kia.

Một tên còn nói:

"Công chúa đừng trách, chúng ta chỉ làm theo lệnh."

Lệnh của ai?

Chẳng cần phải hỏi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nấp dưới gầm giường, ta nghiến răng nghiến lợi đến gần vỡ nát hàm.

Hổ dữ còn không ăn thịt con, tên Bắc Lương Vương này quả thật tàn nhẫn đến cùng cực.

Sau khi bóp c.h.ế.t "ta", hai tên thị vệ vốn định rời đi.

Ai ngờ đi được vài bước, một tên nhìn thấy tách trà trên bàn, cảm thấy khát nước, liền nhấc lên uống một hơi.

Kết quả, ta tận mắt nhìn hắn trúng độc, đổ gục xuống đất.

Lúc ta nhận ra trà có độc, tên thị vệ còn lại đã kinh hãi đến mức mặt trắng bệch.

Hắn nhìn chén trà trên bàn, rồi nhìn đồng đội vừa chết, sau đó lại quay đầu nhìn vào "Công chúa" đã bị bóp c.h.ế.t trên giường.

Tên thị vệ thở dốc lùi lại, rồi vội vã rời đi.

Sau khi hắn rời khỏi, ta mới chui ra khỏi gầm giường.

Nói thật, ta cũng sợ lắm chứ!

Khi còn là một con ếch, nếu gặp thiên địch thì cứ đánh thẳng, chẳng có những âm mưu vòng vo, nào là hại người bằng độc dược hay thủ đoạn mờ ám.

Con người thật sự thâm độc! Quá thâm độc!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.