Công Chúa, Dũng Sĩ Và Rồng

Chương 3: Dũng sĩ thành niên và công chúa không biết rồng




Công chúa Lilith rời nhà trốn đi trải qua một phen trèo đèo lội suối cuối cùng cũng tìm được sào huyệt của Ác Long trong truyền thuyết.

Trước sào huyệt có một đám lông trắng xoá mềm mại đang nằm, hình như đang ngủ.

Công chúa rút dao phay, một đao cắt đi nhúm lông trên đầu nó, “Ê, mi là Ác Long đúng không?!”

“……???” Alpaca đang ngủ trưa đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu lạnh buốt, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy một chùm lông trắng từ trên không trung bay xuống.

…… Đó không phải là lông đầu của tui sao á à a! Ác Long hại chết Lạc đà rồi!.

Ác Long trọc đầu khóc thút thít chất vấn công chúa: “Tui rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Tui chỉ là một con Lạc đà íu đúi vô tội. Tại sao các người lại đối với tui như vậy!!”

“Không tại sao hết.” Công chúa thưởng thức dao phay trong tay, “Công chúa giết rồng có gì sai?”

“Chỗ nào cũng sai!” Alpaca cảm thấy phiền muộn sắp chất thành đống rồi, “Ông đây là không phải rồng mà!”

“Hả?” Công chúa Lilith nhìn bản đồ trong tay, chắc chắn nói: “Không thể nào, mi nhất định là Ác Long, trên bản đồ nói như vậy mà.”

Công chúa Lilith, 18 tuổi, trong mười tám năm cuộc đời chưa từng nhìn thấy rồng trông như thế nào.

………………

Nhìn dao phay trước mặt phản chiếu ra hình ảnh mình bị trọc đầu, Alpaca cảm thấy tương lai của mình là một mảnh màu đen tuyệt vọng.

“Cái kia……” Phía sau công chúa bỗng truyền đến một giọng nói, “Giết rồng là trách nhiệm của dũng sĩ, công chúa điện hạ ngài có thể hay không……”

Công chúa ngay cả đầu cũng quay, “Không thể, cút.”

Alpaca nhìn thanh niên đang vò đầu trước mắt, hình như có hơi quen mắt.

“A, ra là mi!” Thanh niên rõ ràng nhận ra nó, ánh mắt sáng lên, “Thì ra mi chính là Ác Long à! Lúc nhỏ ta từng gặp mi đó, mi có nhớ ta không?”

“Á”. Alpaca cũng nghĩ tới, “Mi chính là thằng nhóc mười năm trước… trộm quần áo của người lớn đi giết rồng có phải không.”

“…… À.” Thanh niên có hơi ngại ngùng, “Đúng vậy, năm đó còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng mà ngươi xem, bây giờ ta chính là một dũng sĩ có thể một mình đảm đương một phía đó!”

Dứt lời, hắn quay người lại, đưa ra ống quần thêu hai chữ to: Dũng sĩ.

“Vậy à, vậy thì tốt quá rồi nè, có muốn lại ôm một cái không? Thơm thơm? Bế lên cao?” Công chúa bị ngó lơ một bên không hài lòng, “Tên ngốc này sao lại thông qua kỳ thi dũng sĩ được? Chơi game xếp hình Tetris à?”

“Không phải, là dò mìn. Ta đạt giải nhất kỳ dò mìn của quốc gia, được phong dũng sĩ.” Dũng sĩ nghiêm trang trả lời. Sau đó hắn thấy công chúa xoay người, gương mặt kiều diễm kết hợp với trang phục hào phóng không chú xứng đôi lại toát lên vẻ hài hoà lạ lùng, không biết sao mặt lại đỏ lên. “Vừa rồi–……”

“À, đúng vậy.” Công chúa thảy thảy dao phay, “Ê rồng, đi, qua thơm thơm hắn.”

“Tại sao là tui……”Alpaca có ý đồ phản kháng.

“Không đi cũng được.” Công chúa khom lưng nhặt lên đống lông trắng mềm mại trên mặt đất, mắt loé sáng lắt lắt dao phay trên tay.

…… Mấy mụ đàn bà ở đất nước này thật đáng sợ!!!

Alpaca sắp bị dọa khóc luôn rồi.

“Ủa? Sao đầu mi lại biến thành như vậy rồi?” Dũng sĩ hậu tri hậu giác phát hiện.

“Không có gì đâu, đừng để ý, học vật lý chuyên nghiệp mà thôi.” Alpaca nhìn lưỡi dao phay như phát ra ánh sáng, bình tĩnh trả lời.

“À.” Dũng sĩ tỏ vẻ hiểu hiểu vỗ lưng nó, “Ta hiểu mà, trước đây anh trai ta cũng có một đầu tóc vàng như vậy.”

“Vậy bây giờ?” Alpaca tò mò hỏi.

“Sau đó anh ấy đi giết Ác Long cách vách, giờ chết rồi.” Dũng sĩ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.