Đản Đản bị đuổi về quân doanh liền nặng nề tiến vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại khi liền phát hiện bên người có một bộ khôi giáp, màu ngân bạch, nhìn qua rất nặng, bình thường thấy binh sĩ mặc nó oai phong "dã man", không biết chính mình mặc vào sẽ thế nào? Nhưng mà, không biết là khôi giáp của ai? Nhìn vào mũ giáp thật là sáng chói, sờ một chút chắc là không sao đâu? Đản Đản nghĩ như vậy, liền sợ sệt vươn tay, sờ sờ mũ giáp, thật sáng chói mà, không biết có phải rất nặng hay không? Cầm xem một chút chắc cũng không sao? Kết quả là, Đản Đản cầm lên mũ giáp! Thực sự là có điểm nặng a, không biết nếu đội lên đầu có thoải mái không..... Cứ như vậy, Đản Đản tràn ngập tò mò đã mang mũ giáp đội vào đầu, lắc lắc đầu, cảm giác hoàn hảo, không giống như lúc cầm vô cùng nặng nề. Ngay tại lúc Đản Đản đang soi mình trong gương, Tư Vực lặng yên không một tiếng động tiến vào nhìn y hơn nữa ngày.
"Đừng soi nữa! Đó chính là cho ngươi mặc đó." Tư Vực nói.
"Oái! A? Ngươi, ngươi vào đây khi nào?" Đản Đản hoảng sợ.
"Từ lúc thấy ngươi đội mũ giáp, được rồi, mặc vào nhanh nhanh rồi theo ta." Tư Vực nói.
"Vì cái gì?" Đản Đản nhìn thấy Tư Vực cũng là một thân khôi giáp, cũng là màu ngân bạch, nếu cùng mình phối hợp, sẽ không là trang phục tình lữ khôi giáp chứ!
"Biên cương báo nguy, có phản tặc tác loạn, trong thành đã bị tiêu diệt, còn lại chính là lẫn trốn ở biên cương." Tư Vực nói.
"Nga, bất quá, ta cũng không phải binh lính, cần gì phải mặc cái này chứ, sẽ không bảo ta ra tiền tuyến chứ!" Đản Đản nói.
"Sao lại nói nhiều thế hả! Nhanh lên!" Tư Vực cau mày rất không bình tĩnh, mới vừa nói xong, cần khôi giáp hướng Đản Đản. Đản Đản cũng liền thành thành thật thật giống như tiểu oa oa mặc vào, chỉ khoảng nửa khắc liền hoàn thành.
Thực rõ ràng, bộ khôi giáp này là đặc chế, là một bộ khôi giáp trân quý, cũng là chất liệu gỗ tốt nhất, lại rất nhẹ. Cho nên Đản Đản mặc vào nó một chút cũng không cảm thấy cứng nhắc, mà là thập phần giống thiếu niên tướng sĩ. Mặc khôi giáp, hai người bước ra quân trướng, Đản Đản lúc này mới phát hiện, quân sĩ đều đã chờ xuất phát.
"Chúng ta sẽ đi đâu?" Đản Đản hỏi.
"Ngươi không cần phải xen vào, đi theo là được." Tư Vực nói xong liền kéo Đản Đản hướng trong đám người đi đến.
Xuyên qua quân đội, hai người đi vào trung tâm, nguyên lai, Phạm Ngưng Toa cùng Phan An đều là một thân khôi giáp, ngồi trên lưng ngựa uy phong miễn bàn. Tư Vực hai lời chưa nói, liền xoay người lên ngựa, chính là Đản Đản lại do dự nữa ngày.
"Ta làm sao bây giờ a?" Đản Đản ánh mặt vô tội nhìn Tư Vực.
Tốt xấu cũng phải an bài một chút chứ! Đản Đản nghĩ như vậy, Tư Vực rõ ràng biết mình không biết cưỡi ngựa, hơn nữa, bọn họ chỉ có ba con ngựa, không lẽ bắt mình chạy theo sau!
"Làm sao bây giờ a?" Tư Vực chuẩn bị tốt dây cương chợt nghe Đản Đản nói một câu không đầu không đuôi, "Còn không mau leo lên đi!"
Nguyên lai, Tư Vực là kêu Đản Đản cùng nàng ngồi chung một con ngựa, Đản Đản hiểu ý, trong lòng vui sướng, không biết là chính mình có thể ôm Tư Vực không nhỉ? Hay là Tư Vực ôm chính mình. Nhưng cuối cùng, ha hả! Vẫn là Tư Vực đem chính mình kéo lên ngựa, vững vàng ngồi trước thân nàng.
"Giữ chặt yên ngựa." Tư Vực nói, theo sau liền hướng các tướng sĩ ra lệnh nói: "Toàn quân xuất phát!"
Ra lệnh một tiếng, quân đội bắt đầu đi trước. Trên đường, Đản Đản ở trong lòng Tư Vực thư thái miễn bàn, mặc dù có áo giáp cách trở, trong lòng cũng là ngọt ngào, ngựa lao về phía trước, nhưng ngồi trên ngựa tựa hồ thực thoải mái, một chút cũng không khó chịu.
"Đại đầu đất! Ngồi có thoải mái không?" Lúc này, Phạm Ngưng Toa vượt qua tiến đến cùng Đản Đản nói chuyện phiếm.
"Thoải mái! Một tí cũng không ê ẩm!" Đản Đản cười hì hì đích nói.
"Đương nhiên! Ngự Tỷ chính là sai người đặc biệt làm yên ngựa dài hơn bình thường! Chính là vì cái Trứng Muối nhà ngươi!" Phạm Ngưng Toa trêu ghẹo xong, còn nhìn sang sắc mặt Tư Vực, cái gọi là, không có nửa điểm âm tình biến hóa, chính là có kẻ không biết e ngại tiếp lời nói.
"Thật sự! Khôi giáp này của ta cũng thế sao!" Đản Đản cảm động.
"Ân! Ân! Một chút liền thông!" Phạm Ngưng Toa liên tục gật đầu nói, tuy rằng lúc chế tác đều là chính mình tự thân giám sát, nhưng ý tưởng, mệnh lệnh! Đều là bởi Tư Vực mà ra!
"Nắm chặt yên ngựa, đừng mãi nhìn đông nhìn tây!" Tư Vực nói.
"Hắc hắc! Vực vực thật tốt!" Đản Đản ngốc hề hề cười, ngượng ngùng nắm lấy tay vịnh trên yên ngựa.
"Ngươi xem xem! Có yên ngựa của ai trên đó còn có cả tay vịnh không! Chính là đều vì ngươi! Chính là muốn ngươi nắm chắc! Đầu đất a! Cần phải nhớ kỹ a! Nắm chặt yên ngựa đó là tất nhiên, bắt lấy thời cơ lại là trọng yếu! Nhưng nhất là phải bắt được tâm! Hiểu không? Hiểu không?......" Phạm Ngưng Toa một đường cứ như vậy lải nhải, may mắn binh sĩ đều như máy móc mà tiến lên, khiến nàng thoải mái cứ vậy lải nhải, bao nhiêu uy nghiêm cũng bỏ mặc!
Quân đội đi đến lúc trời tối đen, mới đến biên cảnh chiến loạn. Phan An mệnh lệnh đại quân ngay tại chỗ đóng quân, Phạm Ngưng Toa mang theo những thuật sĩ sắp xếp khai mê trận, Đản Đản bị phái đi chế thêm thảo dược, còn Tư Vực tiếp tục nghiên cứu phi hoa bí tịch. Ban đêm, chúng tướng sĩ gom lại trung ương quân trướng thương nghị chiến sự, nguyên lai, cổ độc môn đều không phải là cấu kết nước láng giềng tác loạn, mà là chúng chính là thần quốc của Triêu Quốc, trước đây, khai quốc hoàng đế dùng vũ lực bắt bọn chúng hàng phục, cho nên, quốc hận gia cừu, tích lũy tháng ngày, các nước phụ cận liên kết với nhau, phát binh tạo phản nhằm tiêu diệt Triêu Quốc. Ai ngờ, Triêu Quốc thống nhất một thể sau từng bước ổn định, không ngừng phú cường, dân chúng an cư lạc nghiệp, hòa bình mấy trăm năm, muốn tác loạn đó là căn bản không thể dao động, hơn nữa, các nước phụ thuộc cũng phải tới nhờ Triêu Quốc che chở, cũng không có tâm tái sinh chiến hỏa, cho nên, hiện tại nhóm phản tặc này chính là hoàng tộc, không muốn cúi đầu xưng thần thôi, cổ độc môn chung quy cũng chỉ là một loại hương tiện mà bọn chúng dùng chế ước Triêu Quốc mà thôi.
Nhưng mà, cổ độc môn đã bị tiêu diệt, chính biến lại thất bại, đều làm cho những kẻ kia tổn thất nặng nề, nếu không thừa dịp phát binh, vậy thật sự sẽ thua không còn manh giáp. Bởi vậy, bọn họ tập trung hỏa lực tiến công tây bắc biên giới đúng là bình thường, bởi vì Triêu Quốc nơi nơi đều có biển, chỉ có nơi này là lục địa, nếu phải tấn công theo đường thủy, thủy quân từ các tiểu đảo của Triêu Quốc đủ để đánh bọn chúng thất điên bát đảo.
Nhưng là, tuy rằng sẽ cho phản tặc một phen chiến bại, nhưng nhân số cùng thực lực của bọn chúng vẫn là không thể coi thường, dựa theo cách bọn chúng ẩn thân, gầy dựng suốt mấy trăm năm, trận pháp tuyệt diệu, sao có thể coi thường? Huống chi, bọn chúng đều xuất thân hoàng tộc, bên người cũng có rất nhiều tinh binh, vì thế, tranh chiến lần này tựa như hai nước khiêu chiến, nhất định lại khiến sinh linh đồ thán.
Sau khi mọi người thảo luận phương diện tác chiến, bước đầu định ra kế sách. Đóng ở nơi này có mười vạn đại quân, lần này chinh chiến nhất định phải đến hơn mười tháng, quân bị phương diện vẫn là vấn đề hàng đầu, cho nên, Phan An phái ra vài tiểu tướng tính nhiệm dẫn dắt hơn một vạn binh sĩ đến dân chúng xung quanh sản xuất lương thực làm quân dụng, trong đó một bộ phân còn lại điều động nơi khác, phân bố tán loạn, để ngừa trong triều nội gian từ đó gây trở ngại. Còn lại nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi sau khi chính thức nhận chiến thư, toàn bộ tiến vào trạng thái chiến đấu. Tư Vực yêu cầu làm trung lương để ở, Phan An là tổng chỉ huy đại chiến, hai người chỉ khi cùng tán thành mới có thể phát động chiến tranh. Phạm Ngưng Toa là đội tiên phong, lần này việc trong triều đều không quản, chỉ để ý đánh giặc, cho nên thập phần thanh nhàn. Đản Đản lại làm thân phận thái y của công chúa theo sát tả hữu, đồng thời cũng là quân y bên ngoài làm việc cố vấn y dược, Trên thực tế cũng là tổng chỉ huy. Mọi người đều biết chức trách, sau liền bận rộn, nhưng không quá vài ngày, quân địch đã hạ chiến thư, chiến sự rốt cục cùng đã khai màn.
- --------------------------------------------------------------------