Công Chúa Đại Liêu

Chương 43: Uống rượu ngoài trời




Edited by dzitconlonton

Tiêu Nậu Cân cảm thấy buồn bực trong lòng, cho đến khi Gia Luật Long Tự tiến vào, sắc mặt bà vẫn không tốt.

“Nghe nói hôm nay ngươi gặp công chúa Thái Bình?” Giọng nói nặng nề vang lên bên tai bà, trái tim Tiêu Nậu Cân không khỏi nhảy dựng lên.

Bà ngẩng đầu, dịu dàng nói, “Thiếp thân biết công chúa mất cha nên tâm trạng không tốt, lại nghĩ lúc trước còn chưa từng nhìn thấy vị công chúa này trông như thế nào, bởi vậy tự chủ trương mời nàng nói chuyện, trấn an nàng một phen.”

Gia Luật Long Tự chỉ đáp một tiếng liền không nói nữa, không rõ thái độ của ông, điều này khiến Tiêu Nậu Cân cảm thấy lo sợ trong lòng.

Gia Luật Long Tự không tính qua đêm ở chỗ này, ông ngồi một lát liền đứng dậy.

“Công chúa Thái Bình là con gái của Phổ Hiền Nô thích nhất, trẫm không phải không biết những mánh khóe thông thường của ngươi, nhưng ở trên người con bé, ngươi tuyệt đối không thể động một phần tâm tư nào.”

Trong tối ngoài sáng cũng là bảo vệ Tiêu Thiệu Củ, dù sao chàng và Gia Luật Hoàn Cai là người một nhà.

“Thiếp thân không dám.” Tiêu Nậu Cân cung kính hành lễ, đầu càng lúc càng thấp.

Nghe thấy động tĩnh Gia Luật Long Tự rời đi, Tiêu Nậu Cân lúc này mới ngồi phịch xuống tháp, “Không có gọi hẳn tên quốc vương Tần Tấn, đây là về công về tư, hắn đang cảnh cáo ta.”

Bà lắc đầu, rót cho mình một ly rượu, nhớ lại lời nói ban ngày, ánh mắt bà trầm xuống. Tên Tiêu Thiệu Củ này, lần đầu tiên làm bà cảm nhận được cảm giác thất bại mà mình không thể nào kiềm chế được.

Nếu không hữu dụng với mình thì cứ như vậy cũng được, chỉ cần không cản đường bà, tiếp tục làm quan nhàn rỗi, cùng vị công chúa mà chàng trông có vẻ rất quan tâm sống một cả đời tươi đẹp là được.

Tiêu Nậu Cân nhìn về phía lều của công chúa Thái Bình, nâng ly rượu từ xa.

Gia Luật Hoàn Cai ở chưa được mấy ngày liền có chút muốn trở về Linh An, Tiêu Thiệu Củ ở chỗ này cũng không có chuyện gì làm, vì thế liền nghe theo Gia Luật Hoàn Cai.

“Trở về ta dẫn nàng đi ra ngoài chơi.”

“Đi đâu?” Gia Luật Hoàn Cai kinh ngạc nhìn chàng.

“Gần nhất thì ở ngoại ô, xa hơn thì đến Thượng Kinh.” Tiêu Thiệu Củ nói, “Nếu muốn tự do hơn, thì chúng ta hãy lang thang trên thảo nguyên và biến thế giới thành nhà của mình.”

Gia Luật Hoàn Cai đỏ mặt ném cái gối đầu vào chàng, cười mắng, “Ngày nào cũng không đứng đắn.”

“Nhưng ta muốn đi phía nam xem một chút.” Nàng mím môi, có chút nghiêm túc nói.

“Phía nam? Phía nam là nhà Tống.” Tiêu Thiệu Củ suy nghĩ một chút “Chờ đánh hạ nhà Tống, ta sẽ dẫn nàng đi chơi, cái gì ở Dương Châu, Khiết Đan sinh ra ở thảo nguyên, chưa từng thấy vùng sông nước Giang Nam, ngược lại có thể đi.”

Ngay từ đầu Gia Luật Hoàn Cai còn lắng nghe, về sau liền mất hứng thú, lịch sử của nàng tuy không tốt, cũng biết rằng lý tưởng của Tiêu Thiệu Củ nhất định là không thể thực hiện được.

“Đi thôi.” Nàng cắt ngang Tiêu Thiệu Củ đang mặc sức tưởng tượng, không nói gì thêm, dẫn đầu đi về phía xe ngựa đang đậu ở ngoài.

Trên xe ngựa không có việc gì làm, Gia Luật Hoàn Cai nhắm mắt lại, đột nhiên lại nhớ tới những lời lúc trước nói với Tiêu Thiệu Củ.

Bởi vì sợ xuất hiện hiệu ứng cánh bướm, nàng không biết lịch sử hiện tại có phát triển  dựa theo quỹ đạo ban đầu hay không, nàng không biết Gia Luật Long Khánh trong lịch sử có phải đã qua đời vào mùa đông năm Khai Thái năm thứ năm hay không, cũng không biết trong lịch sử có phải mình cũng gả cho Tiêu Thiệu Củ hay không.

Hoặc, nàng đã sống trong lịch sử.

Vậy tương lai và vận mệnh của nàng và Tiêu Thiệu Củ sẽ như thế nào đây?

Gia Luật Hoàn Cai đột nhiên mở mắt ra, không dám nghĩ tiếp nữa.

“Làm sao vậy?” Tiêu Thiệu Củ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như trong lòng có linh cảm đồng thời nhìn về phía nàng.

“Không có gì.” Gia Luật Hoàn Cai cười cười, trả lời.

Tiêu Thiệu Củ lại nhắm mắt lại, Gia Luật Hoàn Cai nhìn sườn mặt chàng, vô số lần muốn nói ra nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Trở lại cuộc sống Linh An lại trở nên yên tĩnh, bình thản mà lại thoải mái, Gia Luật Hoàn Cai cảm thấy cuộc sống tuổi già của nàng hẳn là cũng chỉ như thế.

Nhưng mà về sau nàng mới biết, mỗi một ngày trong cuộc sống của nàng đều thực sự rất hỗn loạn, chẳng qua là nàng và Tiêu Thiệu Củ rút lui quá sớm, cố gắng bảo vệ gia đình ở Đào Nguyên mà thôi.

Khi Tiêu Thiệu Củ từ bên ngoài trở về đã là buổi tối, Gia Luật Hoàn Cai sai người đem đồ ăn hâm nóng lại, trong lòng dần dần nổi giận.

Nàng vốn không phải là người dễ nổi giận, chẳng qua nàng biết có người có thể nuông chiều mình nên bây giờ có vẻ như nàng càng nóng nảy hơn. 

“Sao bây giờ mới về?”

Tiêu Thiệu Củ biết nàng hơi giận, nhưng chàng từ phía sau chậm rãi lấy ra một cái hộp, “Hai ngày trước ta tìm người làm, hôm nay vừa mới mang về.”

Gia Luật Hoàn Cai hoài nghi nhìn chàng một cái, chậm rãi mở cái hộp ra ——

Bên trong có mười một chiếc nhẫn vàng sáng bóng.

Cho dù là Mãn Ca đã nhìn thấy vô số đồ vật đẹp, nhưng lúc này cũng há hốc mồm.

Phò mã đã phải trả giá bằng máu của mình.

Ở thời hiện đại, so với kim cương, Gia Luật Hoàn Cai thích vàng hơn, bây giờ nàng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc nhẫn vàng tốt như vậy.

Nhưng nàng cứng miệng, không chịu mềm lòng mà nói, “Chàng nghĩ ta là vương tử Ả Rập hay là nhà giàu mới nổi, chẳng lẽ nhất định phải đeo một chiếc ở đầu ngón tay sao?”

Từ nhà giàu mới nổi thì Tiêu Thiệu Củ hiểu, nhưng chàng không hiểu rõ từ “Vương tử Ả Rập” là cái gì, nghe giống như hoàng tử của một quốc gia.

Gia Luật Hoàn Cai còn đắm chìm trong sự hưng phấn, quên mất những gì mình vừa mới nói gì, nàng cất cái hộp lại, để Mãn Ca cẩn thận cất đi, sau đó nàng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Nàng cong khóe miệng, ôm lấy eo Tiêu Thiệu Củ giống như một tên lưu manh, “Hôm nay tâm trạng của bổn công chúa rất tốt, muốn cùng phò mã uống một ly.”

Nói xong nàng vẫy vẫy tay, “Món này để ở bên ngoài đi, ta muốn ăn trong sân.”

Trước mắt là cuối tháng bảy, nhưng cũng không tính là nóng, bóng đêm như nước, vô cùng yên tĩnh.

Gia Luật Hoàn Cai ngẩng đầu nhìn trăng tròn vằng vặc, hỏi Tiêu Thiệu Củ “Sắp tết Trung thu rồi.”

“Ừm.” Tiêu Thiệu Củ đáp: “Nhưng người Hán sống lâu, người Khiết Đan không sống lâu như vậy.”

“Đừng uống.” Chàng quay đầu lại, thấy Gia Luật Hoàn Cai rót rượu, trong lòng hoảng hốt. Rượu này có tính mạnh, nàng chỉ cần uống một chén để nếm thử hương vị rồi xong, nhưng uống nhiều khẳng định không chịu nổi.

“Chàng cũng uống.” Gia Luật Hoàn Cai nụ cười trong trẻo, trực tiếp bầu đẩy bầu rượu cho chàng.

Nhìn bộ dạng này, Tiêu Thiệu Củ đoán tiểu cô nương đã say, chàng bất đắc dĩ cười cười, muốn quạt gió cho nàng, nhưng lại bị Gia Luật Hoàn Cai nắm chặt cổ tay, “Mau uống đi.”

Có phải bình thường mình đối xử với nàng quá ôn hòa không? Tiêu Thiệu Củ ngẫm nghĩ lại mình, nhưng chàng đã tự hỏi mình, chàng không thể trưng ra ánh mắt hung dữ đó với tiểu cô nương.

“Được, ta uống.” Tiêu Thiệu Củ nói xong, uống cạn rượu trong bình.

Tửu lượng của chàng có tốt đến đâu, uống cả bình này thì cũng không chịu được, chàng cảm giác trước mắt lắc lư, nhìn đồ vật cũng không nhìn rõ lắm.

Chàng uống quá nhiều không muốn nôn, nhưng muốn ngủ.

“Nàng đừng uống, ta nằm một lát.” Nói xong, Tiêu Thiệu Củ liền ngã trên bàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.