Công Chúa Đại Liêu

Chương 1: Xuyên Qua




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ký ức cuối cùng của Lưu Sở dừng lại trong ánh lửa hừng hực ấy.

Cô có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, trong phòng khói dày đặc, ngọn lửa càng lúc càng lớn, bên ngoài mơ hồ nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa, hơi thở của cô càng ngày càng dồn dập, cuối cùng mất đi ý thức…

Lưu Sở cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng, chợt mở mắt ra, một bức màn có in hoa văn hiện ra trước mắt.

Nàng sững người một lúc rồi mò mẫm vớ lấy tấm đệm bên cạnh, đứng dậy nhìn xung quanh.

Phòng này trông giống lều nỉ[1], những bức tường bao quanh bằng nỉ và ván gỗ, bên cạnh có một cái bếp lò, bên trong ngọn lửa than đang cháy.

Trong đầu Lưu Sở nhất thời trống rỗng, ngọn lửa lớn như vậy, nàng coi như đã chết rồi.

Thế thì đây là đâu?

Nàng vươn tay, dùng sức véo vào mặt.

Lập tức cảm thấy cơn đau bỏng rát, và cơn đau rõ ràng cho nàng biết rằng nàng vẫn còn sống.

Lưu Sở run lên một chút, từ trên giường nhảy lên, xông tới cửa, hít sâu một hơi, chậm rãi kéo rèm ra.

Trước mắt là thảo nguyên mênh mông vô tận.

Hai tay nàng nắm chặt hai tay thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch, trong đầu thoáng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ và hoang đường: nàng đã xuyên qua.

Lưu Sở học chuyên ngành sân khấu, không liên quan gì đến lịch sử, căn bản không dính dáng gì đến lịch sử, giờ phút này nàng thật sự hâm mộ những nữ chính xuyên không trong tiểu thuyết, biết trước năm trăm năm, biết năm trăm năm sau sẽ như thế nào, thuận buồm xuôi gió ở cổ đại.

“Công chúa tỉnh rồi!” Lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng kinh hô.

Lưu Sở rất chắc chắn rằng người này không nói tiếng Hán, điều kỳ lạ là nàng có thể hiểu những gì nàng ấy nói.

Nàng theo âm thanh nhìn lại, bất giác mở to mắt.

Người nọ rất đẹp, mũi cao mắt sâu, tướng mạo ngoại quốc điển hình, nhưng lại mặc áo khoác và váy giống nữ tử Hán.

Lưu Sở vẫn cho rằng cha mẹ thời cổ đại rất chú trọng đến hình thể, tóc tai, da thịt, nhưng nữ nhân này lại để tóc ngắn ngang tai, tóc ngắn ngang tai được cắt ngang để lộ lông mày, ở thời hiện đại có thể dẫn đầu xu hướng thời trang mới.

“Công chúa đã ngủ hai ngày rồi, có muốn uống chút sữa vào bụng không?”

Nữ tử ấy nói xong, đưa chiếc hũ bạc trong tay cho Lưu Sở.

“Cám ơn.” Lưu Sở thốt lên, nhưng tiếng nàng nói không phải là tiếng Trung, nhưng lại thành thạo như tiếng mẹ đẻ.

“Kỳ quái…” Nàng nhỏ giọng nói thầm, cầm bình cho vào miệng hớp một ngụm.

Vừa mới nghe người nọ gọi nàng là công chúa, thân phận của mình hẳn là đã được xác nhận rồi, chỉ là mình bây giờ vẫn còn biết rất ít, Lưu Sở thưởng thức hương sữa êm dịu, suy nghĩ nên nói như thế nào.

“Ngủ hai ngày, ta cảm thấy có chút hồ đồ, từng chút một quên rất nhiều thứ.” Lưu Sở làm bộ lơ đãng nói, “Có thể cần ngươi giúp ta giải quyết một vài chuyện.

“Công chúa không nhớ ra chuyện gì sao?” Người nọ ngơ ngác một lát, sau đó lẩm bẩm oán giận, “Mãn Ca đã sớm nói hồ nước kia sẽ hại người, không được tới gần, nhưng chả ai cản công chúa lại hết, lần này thì hay rồi, rơi xuống nước bị bệnh không nói, mà còn không nhớ gì cả.”

Nàng ấy còn đang lẩm bẩm, bên này Lưu Sở lại mẫn cảm bắt được một cái tên “Mãn Ca?”

“Dạ, công chúa ngài gọi nô tỳ?” Người nọ đột nhiên ngẩng đầu nói.

Lưu Sở hiểu ra, nói, “Mãn ca, ngươi chỉ cần nói cho ta biết tên của ta là gì, đây là triều đại gì là được.”

Trong lòng Mãn Ca nhảy dựng lên, bệnh tình của công chúa… hơi bị nghiêm trọng rồi nha.

Nghĩ vậy, nàng ấy vẫn thành thành thật thật đáp, “Tên ngài là Gia Luật Hoàn Cai, la2 đích nữ của quốc vương Tần Tấn, phong hào Thái Bình.”

“Gia Luật Hoàn Cai…” Trong đầu Lưu Sở nhanh chóng lướt qua một lần “Khiết Đan?”

“Công chúa ngài nhớ lại rồi!” Mãn Ca vui mừng kêu lên.

Lưu Sở mím môi, triều đại duy nhất có họ Gia Luật thì chỉ có Liêu, vì vậy không quá khó để nàng biết.

Chỉ là không ngờ rằng mình tránh được rồi xuyên qua đỉnh cao của Thanh triều, lại trực tiếp đi tới một ngàn năm trước.

“Gia Luật Hoàn Cai…” Lưu Sở lặp đi lặp lại mấy lần, cái tên này tuy không dễ nghe, nhưng lại muốn đi theo nàng vượt qua những năm tháng ở đây.

Mãn Ca thấy công chúa nhà mình lại thất thần, ân cần hỏi: “Công chúa còn muốn trở về nghỉ ngơi không?”

Lưu Sở, Gia Luật Hoàn Cai lắc đầu, “Không được, ta ra ngoài đi dạo một mình.”

Sau khi Mãn Ca phản ứng lại thì bóng dáng của Gia Luật Hoàn Cai đã sắp đi xa rồi.

Mãn Ca biết mình luôn không chống lại được nàng, chỉ có thể ở phía sau phất tay gọi, “Công chúa tuyệt đối không được đến hồ kia nữa!”

Gia Luật Hoàn Cai quả thật không đi đến hồ đó nữa, mà là đi tới một ngọn đồi.

Lúc này trời đã về chiều, đồng cỏ mùa thu lộng gió khá mát mẻ, cỏ chưa úa vàng, khẽ đung đưa.

Dường như có một người chăn cừu ở đằng xa, đang hát những bài hát dân ca Khiết Đan.

Lưu Sở chưa bao giờ trải qua một môi trường nhàn nhã như vậy trước đây.

“Kỳ thật nơi này cũng không tệ.” Nàng nhẹ giọng nói.

Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình, tuy nhiên nàng rất ít khi không lo lắng cho ngày mai, tuy nói đến nay nàng vẫn chưa tin chuyện mình đã xuyên qua, nhưng đó là món quà mà ông trời đã cứu sống nàng khỏi đám cháy, chỉ cần có thể cảm nhận tia nắng cuối cùng, cho dù ngày mai trời lại tối thì còn quan trọng gì nữa đâu?

Gia Luật Hoàn Cai ngồi xuống, nhìn quang cảnh xung quanh.

Cơ thể nguyên chủ bệnh nặng mới khỏi nên vẫn còn rất yếu, nhưng đi được vài bước lại bắt đầu mất đi sức lực, một lúc sau thì cơn buồn ngủ ập đến, Gia Luật Hoàn Cai dần dần tiến vào mộng đẹp.

[1] Lều nỉ:

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.