Công Chúa Của Lọ Lem

Chương 29: Châm ngòi cuộc chiến




La Khánh Phi bắt mạch xác nhận đây chính là nội thương hơn nữa cũng không nhẹ, giống như phản hệ hơn là bị tấn công, rất nhanh trí tỏ vẻ như không rõ ràng.

- Mạch tượng này, xin thứ lỗi Tuệ Linh tiểu thư, tại hạ chưa học tới nên đành để tiểu thư cho người giỏi hơn, nhưng quả thực là bị thương, nhịp đập yết ớt hơn bình thường hơn nữa có một thứ gì đó không bình thường, ắt hẳn đây là nguyên nhân cho thể trạng yếu ớt của tiểu thư.

Lĩnh Thái Duy hơi chau mày không biết nên giải thích thế nào với Tuệ Linh lão gia, đưa tôn nữ đi du ngoạn lại để bị thương, 5 phần nhất định sẽ bị khiển trách.

- Đa tạ, ta đưa hôn thê của mình rời đi tìm đại phu không lưu lại thêm nữa.

Nói rồi bế người sang con thuyền khác rời đi, Tuệ Lâm nhìn người đi rồi trong lòng lo lắng về tương lai liên quan đến hai người này, bọn họ nhất định sẽ gây khó khăn cho bọn họ, Tường Vinh hoàng tử thấy vậy liền hỏi.

- Muội nhìn bọn họ, vì sao vậy?

- Bọn họ... không đâu, hy vọng chỉ mà muội nghĩ quá nhiều mà thôi, trước hết xử trí đám hắc y này đã, bọn này không cùng bọn họ.

La Khánh Phi quay người xử lý những kẻ còn lại, dù sao cũng nên thể hiện bản lĩnh của sư huynh cho lần đầu thể hiện, thế nhưng đám người ở sau lại chẳng phải kẻ yếu đuối gì, đều là những tay sát thủ chuyên nghiệp được phái đến, mất một lúc sau mới giải quyết được.

- Sư muội, bọn chúng không tầm thường chút nào!

- Sư huynh uy vũ.

- Đương nhiên rồi, sao ta có thể để sư muội gặp nguy hiểm được!

Lúc này bầu trời chợt đen lại, lái thuyền ở phía sau mới hô lên.

- Các vị trời đổi rồi, chúng ta cần quay về thôi, nếu không sẽ phải lưu lại trên này một đoạn thời gian dài đấy!

Tường Vinh vọng lại.

- Được.

Thuyền chưa xuôi hết dòng đã phải quay đầu lại, trời đổi gió nhanh hơn dự định cơn mưa đã ập đến rất nhanh, Tuệ Lâm nhanh tay phóng dây thừng đến phía bờ theo đó sư huynh theo dây cột vào trụ đã định sẵn, đến cả những người lái thuyền cũng phải kính nể ra mặt, neo thuyền được hạ xuống nhưng vì khoảng cách còn khá là xa, cả chiếc thuyền lớn như vậy tất cả đều lựa chọn lưu lại trên thuyền, cũng có thể coi đây là một trãi nghiệm không tồi, cơn mưa như thổi đi hết vết máu cũng như xác người vừa rồi, thổi đi những nỗi bận tâm nho nhỏ của lòng người.

Mai Uyên Đào hoàn toàn nhìn người gây chuyện với mình bằng một ánh mắt khác, bất chợt hỏi.

- Dương tiểu thư, giữa đệ đệ và sư huynh, võ công của ai sẽ hơn ai?

Tuệ Lâm suy nghĩ một lát, trả lời.

- Loại võ công nào cũng có ưu nhược điểm của nó, thế nhưng đệ đệ vừa mới xuất sơn chưa có kinh nghiệm về khoảng này sư huynh hoàn toàn thắng, còn về võ công còn phải xem cách từng người sử dụng ra sao có thi triển được toàn bộ, võ công môn phái khác nhau, hiệu quả đem lại cũng khác nhau.

- Vậy nếu so với võ công của Mai gia thì sao?

- Nếu so với Mai tiểu thư, ta đây nói thẳng, hai người bọn họ thắng chắc, vừa rồi sư huynh đã thể hiện, Mai tiểu thư cũng đã thấy rồi.

- Quả nhiên là giang hồ lợi hại, vậy còn tiểu thư thì sao?

- Ta không mạnh như bọn họ, cũng không thông minh lanh lợi như công chúa.

Tường Vinh, La Khánh Phi đồng thời lên tiếng.

- Không phải.

Tuệ Lâm hơi sững người, chỉ có thể dùng công chúa để trốn tránh, Hải Châu công chúa cũng rất biết hỗ trợ chuyển chủ đề.

- Chúng ta đang bị theo dõi không bởi một bên mà còn có bọn họ nữa, với tình hình này không thể chậm trễ như cũ được.

- Quả thật không thể để như vậy được, 2 ngày sau nhất định sẽ có tin tức thôi, còn có một cái tên nữa, hy vọng hai người sẽ không giấu diếm ta. Tuệ Linh Phá

Tường Vinh thật sự không biết, nên lắc đầu coi như câu trả lời, phía Hải Châu đại công chúa thì lại biết được hắn, biết rõ hắn tại sao có thể đến đây ẩn cư, tuy không nắm rõ nhưng cũng không nói ra được, đành theo hoàng đệ lắc đầu.

La Khánh Phi hỏi.

- Người này thì có can dự gì với sư muội?

- Thân nương rất có khả năng là người của Tuệ Linh gia, điều mà muội muốn chắc chắn là người này thật sự có quan hệ với thân nương, nếu như thật sự cùng là người một nhà chỉ muốn hỏi tại sao lúc thân nương qua đời lại không đến đưa tang, hay Tuệ Linh gia đã chối bỏ thân nương rồi.

- Chuyện của Dương phu nhân, sư phụ cũng đã nói qua, mệnh số lênh đênh vất vả, cả đời phải chạy trốn tứ phương, thế nhưng phu nhân nhiều năm tích đức, không ca thán oán hận, từ hoạ dần chuyển sang phúc, để rồi một lần nữa đại nạn ập đến lại không có phu quân bên cạnh nên không thể cải mệnh được, dẫn đến mất mạng, còn chuyện chôn cất tưởng chừng như đang rất lạnh lẽo, thì đã được ấm áp bên cạnh thân nhân. Sư phụ còn dặn nếu như sư muội sinh hận vì chuyện này thì nhanh chóng ngăn cản muội, oán hận nhiều năm cứ vậy sẽ không thể sống thoải mái.

- Sao lại không thể sống thoải mái, chẳng phải muội vẫn đang sống, có mục tiêu để sống.

- Nếu như trả thù xong thì muội tính sao?

- Nếu thật sự hoàn thành tâm nguyện, muội muốn giống như cha, một mãnh tướng xa trường, dù có chết cũng là chết trên chiến trường, không quan trọng có quang vinh sử sách, mà là được sống trên lưng ngựa như tổ tiên mình.

- Muội, một thân nữ tử, liệu có thể không?

- Đó là ước muốn mà thôi, nếu như không làm tướng lĩnh thì vì dân viết cáo trạng, đem đám tham quan chặt đầu, dạy cái chữ cho bọn trẻ nghèo.

- Muội không nghĩ đến nam nhân nào sao?

- Hiện tại là không, tương lai thế nào thì muội không biết, nhưng có lẽ muội đã tìm thấy được một vài bằng hữu, nếu họ gặp nạn, muội sẵn sàng ta tay cứu giúp.

- Họ thành gia lập thất thì sao?

- Thì muội lui về chôn yên bình, giống như nương chờ đợi cái chết đến với mình trong cuộc sống bình dị, nếu may mắn cưu mang vài đứa trẻ dạy dỗ làm đệ tử của mình, không để võ công Dương gia thất truyền.

- Về thăm sư phụ, muội nghĩ sao!

- Cũng là một thời gian thú vị, sau khi giải quyết hoàn toàn oan ức của cha nương, muội nhất định sẽ đến.

Cả hai nhìn bầu trời mưa trước mắt mà nữa lo nữa vui, mỗi người một suy nghĩ, bọn họ sẽ phải tiếp tục chặng đường riêng của từng người, đừng hỏi tại sao phải như vậy, chẳng qua bọn họ cần phải như vậy, mỗi người đều khác nhau đều sinh ra với những đặc điểm khác nhau, mỗi cá thể đều là riêng biệt.

Tuệ Lâm vẫn chuyên tâm khai thác mọi nơi đẹp nhất giới thiệu cho khách nhân của mình, Duy Cường thu xếp rời đi, những vị tướng dưới trướng trước đây đều đã quay lại, bọn họ đã làm náo loạn cả thành, đều là oai nghiêm dũng tướng, đặc biệt là đôi song sinh, với tài lực của Triệu Lữ rất nhanh chóng bọn họ đã thu mua được 3 tửu lâu gần kề nhau, bỏ thêm chút công sức, Vạn Ngưng Lâu đã được khai trương, nơi đặt nền móng đầu tiên mạng lưới thông tin của bọn họ.

Thời gian bỏ công chờ đợi cuối cùng cũng đã cho qua kết quả rất tốt, với danh nghĩa là nữ nhân mà Tường Vinh hoàng tử nhắm đến chả tên ngu nào dở trò, chẳng qua về phía Hải Châu công chúa lúc nào cũng sẽ đi cùng, bọn họ thân thiết nhau như tỷ muội, mà Dương tiểu thư ở đâu thì Tường Vinh hoàng tử ở đó, bọn họ bước đến còn phải xem hoàng từ có cho phép không nữa.

Lĩnh Thái Duy có được vài cơ hội nhưng chưa tỏ được tài năng đã bị cho là sát thủ, nhóm hộ vệ điên cuồng đánh đập, phải rất nhiều lần Dương Hương Ly phải ra mặt, đây chính là bệ đỡ đầu tiên cho nàng ta, mượn danh dự của quân sư công chúa mới để hắn một mạng bị thương còn sống quay trở về.

Lúc này thời gian cũng đã điểm, còn 3 ngày nữa là ngày thành thân của Lĩnh Thái Duy và Tuệ Linh Bảo Huệ, dưới sự cưỡng ép của ông mình, cả hai vốn dĩ dùng cho mục đích liên hôn nên cũng chẳng thể cất lời, Tuệ Linh Bảo Huệ là tiểu thư nức tiếng đoan trang, học thức uyên bác, còn Lĩnh Thái Duy chàng công tử hiền lành, có triển vọng không hề thua kém khi vừa sinh ra đã định sẵn sẽ là người kế thừa của Lĩnh gia, học thức uyên bác, văn võ song toàn, hơn nữa còn rất tú. Bọn họ đến với nhau cũng chẳng ai nói gì, chỉ những người nhiều chuyện luôn đàm tiếu những sự thật không được ai cho là sự thật.

Tuệ Linh Bảo Huệ kiên quyết trốn ông chạy đến Dương phủ, muốn nói rõ một lần với Tường Vinh, không mang theo hộ vệ, lại không mang theo ngân lượng, rất nhanh nàng ta đã bị đánh người bắt cóc để mắt đến, dù biết đây là người nhà Tuệ Linh gia nhưng đám này đến từ xa tìm kiếm những con mồi tuyệt vời và không biết lần này là một đi không thể còn sống để tiếp tục tác quái, hơn nữa bọn chúng còn được một quý nhân thần bí chỉ dẫn, vừa nhìn thấy nàng ta là biết đây là một kho bạc di động nhất định sẽ rất nhiều đại gia bỏ ngân lượng xuống. Bọn chúng muốn người còn đám người chỉ điểm muốn nàng ta không thể nào còn mặt mũi mà sống, nếu không xuất hiện thì càng tốt.

- Vị cô nương xinh đẹp đang đi đâu mà vội vàng quá vậy? Có phải nàng đang tìm chúng ta không?

- Các ngươi là ai? Giữa ban ngày ban mặt làm ra những chuyện hạ lưu vô liêm sĩ như vậy!

- Bọn ta ư! Chúng ta là những người chuyên đi thám hiểm đang tìm kiếm kho vàng bạc biết di chuyển, đây là thứ hiếm có, vậy nên có rất nhiều người sẵn sàng bỏ ngân lượng ra để có được, chuyện bọn họ làm gì thì bọn ta không biết và cũng chẳng quan tâm đến làm gì.

- Kho vàng bạc biết di chuyển?

- Đúng rồi, cô nương có muốn nhìn thấy nó không? Không những vậy còn rất thơm và mềm mại, nếu như nam nhân nào sỡ hữu được nhất định sẽ rất vui mừng, hơn nữa còn tặng cô nương một lễ vật rất lớn.

- Các ngươi thật cuồng ngôn, trên đời này làm gì có thứ đó!

Bọn chúng càng nói càng tiến đến còn nàng ga càng ngày cảng lùi lại.

- Này này, tránh ra, các ngươi làm gì vậy? Hạ lưu!!!

- Cô nương không nhất thiết phải vậy đâu, nơi này sớm đã cô quạnh vắng bóng người, có trách thì trách mị lực của cô nương quá lớn khiến chúng ta không thể cưỡng lại mà nối chân theo đến đây.

- Các ngươi nói ta chính là kho bạc di động đấy!!!

- Quả là mỹ nhân thông minh.

Vừa dứt câu bọn chúng đã chớp lấy cơ hội một chiêu hạ gục mỹ nhân, hơn nữa còn đặc biệt sờ mó một chút, tận hưởng đường cong chết người này. Thế nhưng bọn chúng không biết rằng bản thân đã bị lợi dụng và cũng không ngờ đến một người đã phát hiện ra và chặn đường.

- Buông cô nương ấy ra!

Đấy chính là Lĩnh Thái Duy, dưới sự dàn xếp một tiếng la hét đã đánh động bọn chúng, và thế là cả hai người đều bị bắt đi, trong sự ngỡ ngàng của Tuệ Linh Phá, hắn dùng Mỵ thức để biết được tôn nữ mình đang gặp nạn vừa hay tôn tế cũng ở gần đó, một tiếng nói thôi thúc và thật may đã chặn được, nhưng thế yếu làm sao có thể chống đỡ được thế là một hướng đi khác đã được nhắm đến.

Tuệ Linh Phá bên này đập ghế, chửi.

- Quân khốn nạn, dám bắt người của ta đi!

Lĩnh Bá Kỳ hiểu kỳ hỏi.

- Tuệ Linh lão gia, sao rồi?

- Tên tôn tử đáng quý của ngươi cũng đã bị hạ, sau đó bắt đi, bọn chúng chưa xuất khỏi thành còn đang đi tìm nơi dừng chân, vác theo hai người nhất định bọn chúng sẽ rất chậm, bọn họ trong thành ai ai cũng biết, huy động người tìm kiếm đi, còn đừng đó.

- Được, lập tức làm ngay, làm ngay.

Cả thành huyên náo, hơn nữa binh lính trấn thủ thành cũng bị huy động, điều này khiến cho Tuệ Linh Phá phải suy nghĩ lại, nếu như hắn có thể có quyền thế thì hắn có lẽ đã sung sướng hơn bây giờ, lòng tham của hắn đã làm hắn quên đi lý do tại sao hắn lại lựa chọn Lĩnh Bá Kỳ.

Tuệ Lâm đương nhiên biết rất rõ cũng là đằng khác, cũng biết đám người đó đang chửi bới lẫn nhau, vì ai mà ngờ quan phủ cũng nhúng tay vào chuyện này, nhìn đám người này cũng vui vui, ở trên tầng cao nhất của Vạn Ngưng Lâu, nhìn đến hướng của bọn chúng mà cười.

Chu Nam theo hướng thì không hiểu sự tình.

- Muội đang lo lắng cho đệ đệ sao?

- Không phải chẳng qua đêm nay thành nhỏ này thật là huyên náo.

- À nghe đâu Tuệ Linh tiểu thư và Lĩnh công tử bị đám người lạ bắt cóc, không biết rõ là đi hướng nào, chỉ chắc chắn rằng là không ở ngoài thành mà thôi.

- Ừm, muội thấy thời điểm đã điểm, đến lúc rồi, mọi người chuẩn bị đưa đại công chúa, Mai tiểu thư và Tường Vinh hoàng tử hồi kinh, nhanh nhất có thể.

- Vậy còn muội?

- Muội phải xử lý một số thứ, sau khi các ca đưa người về thì nhanh chóng trở về đây, yểm trợ từ bên ngoài không để bất cứ tên nào sống chạy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.