Công Chúa Của Lọ Lem

Chương 19: Bản lĩnh của Dương gia




Đoạn đường trở về phòng của công chúa, đại công chúa không ngừng quan tâm, hỏi hang.

- Tuệ Lâm này, bổn cung không bị thương, tại sao lại cần hỗ trợ như thế này?

- Nếu như đoán không nhầm thì chân của công chúa... à Hàm Nghi không thể đi lại như bình thường được, tránh việc bị dùng cớ này mà bị xét hỏi, dù sao thân phận trước đây cũng cần được giữ kín. Coi như đây là việc mua chuộc Hàm Nghi vậy?

Nghe người mong đợi nhiều năm gọi tên mình, có chút xẩu hổ nhưng chuyện đó rất nhanh được dấu đi, cũng ngờ vực câu trả lời cho đến khi tự mình thử vặn vẹo chân xem sao, thì cơn đau ập đến nhăn nhó, nhưng tuyệt nhiên không than vãn bất cứ câu nào, có lẽ đã chiến đấu trong cung quá nhiều một chút đau đớn cơ thể này không là gì cả, Tuệ Lâm thấy tay truyền đến có cử động lại thấy gương mặt công chúa không có biến sắc thì nói.

- Ở bên cạnh bằng hữu của mình, Hàm Nghi còn gắng gượng chịu đựng sao!

- Nó đã trở thành một thói quen, nhất thời chưa sửa được. Nếu đã chấp nhận là bằng hữu của nhau ắt hẳn là Tuệ Lâm sẽ không ghét khi bổn cung can thiệp vào giúp đỡ trong chuyện của Dương gia chứ.

- Hàm Nghi định dùng uy quyền trấn áp bọn họ sao? Không được đâu, trước giờ Dương gia chưa từng bị ai xem thường, nên lần này lấy quyền lực ra trấn áp không thoả được cơn giận trong lòng, nếu được Hàm Nghi chỉ cần đồng ý với mọi yêu cầu của Tuệ Lâm này là được.

- Quân tử nhất ngôn.

- Đầu tiên liệu Hàm Nghi phải thu xếp để dẫn nữ... à ta diện kiện người có liên quan đến cái chết của cha, ta không nghĩ hoàng thượng là người có liên quan đến chuyện này. Linh tính mách bảo rằng người có trách nhiệm nhất lại chính là cựu thái tử, người đang ở đâu đó chỉ có hoàng thất mới biết được

- Đúng thật là bổn cung đã xem thường tình báo của Triệu gia rồi, nhưng gặp được hoàng đệ thì làm gì được hắn, hắn là kẻ đang nắm giữ những bí mật của tiên đế đến cả hoàng thượng dù rất muốn cũng không thể chém đầu hắn được, chưa đến lúc.

- Vậy nên mới cần nhờ đến quyền uy của một đại công chúa, hơn nữa tân hoàng của Nguyệt Hà Quốc cũng không tránh khỏi trách nhiệm cho lần này đâu

- Nhưng nếu là thân phận hiện giờ của Tuệ Lâm thì khó mà tiếp cận được đệ ấy.

- Đều là kẻ ai cũng nghĩ đã chết, nếu như có thể lấy được toàn bộ những thứ mà cựu thái tử nắm giữ thì nhất định sẽ thuận lợi cho tam hoàng tử đăng cơ hơn là thái tử hiện tại đúng không?

Câu nói của Tuệ Lâm đã phơi bày hết những ý định của đại công chúa cố gắng bao nhiêu năm nay, chính là muốn đưa tam hoàng tử đăng cơ, người có cùng thân mẫu với công chúa, sự ngỡ ngàng hoàn toàn phơi bày trước mặt, biểu hiện này thật sự khiến cho Tuệ Lâm thích thú.

- Tuệ Lâm thật sự khiến bổn cung mở mang tầm mắt, còn tưởng chừng ở đây ai cũng ngoan hiền không mưu tính, có lẽ bổn cung đã gặp qua nhiều người thẳng thắng chăng!

- Có lẽ là vậy, nhưng trước mắt chúng ta đã đến phòng của Hàm Nghi và hình như có người đang muốn thăm công chúa thì phải.

Những tiếng xào xạc của gió cùng với những tiếng áp lực vang lên, công chúa ngược lại chẳng nghe thấy gì, Tuệ Lâm lần này hoàn toàn khác với lúc ở biên giới, đôi mắt không còn ánh lên màu hồng nhẹ nhàng ma mị ngược lại một đôi mắt sắc xảo cùng với màu đen ảm đảm, nó ám chỉ một trận tàn sát sắp sửa xảy ra, tuy đây không phải hình thái cao nhất của Mỵ thức nhưng với hình thức này đủ để một mình cân bọn chúng, ôm chặt lấy công chúa sử dụng cước pháp của Dương gia nhanh chóng né đi ám khí phóng đến.

- Các ngươi có vẻ như không biết đọc hoàn cảnh nhỉ! Ta tự hỏi tại sao công chúa lại đến chỗ phòng của ta thì ra có kẻ dở trò.

Một người xuất hiện chỉa mũi kiếm về phía mục tiêu.

- Nha đầu ngươi đừng có xí vào chuyện riêng của bọn ta, đặt công chúa xuống rồi biến đi.

- Nếu như ta không đặt xuống thì sao? Và nếu như ta đặt xuống các ngươi có thực sự tha mạng cho ta không?

- Nói nhiều với cô ta làm gì, giết.

- Đúng rồi, đừng nói nhiều làm gì, Duy Cường.

Một nam nhân với một cây kiếm đã được tuốt ra khỏi vỏ xuất hiện, cả thân kiếm run lên bởiđược bao bọc bởi kiếm khí, đã sẵn sàng ứng chiến cho trận đấu một chiều này, bước chân chàng đi đến đâu thì xác người nằm lại ở đó, bọn thích khách thấy tình hình không ổn liền chú ý đến nữ nhân phía sau, cũng đã nhận biết được Dương thiếu hiệp thật sự rất khó đối phó nhanh chóng.

- Mục tiêu chúng ta không phải hai người của bọn họ, lập tức giết chết công chúa là được.

Bọn họ né tránh đòn đánh của Duy Cường tức tốc tấn công đến chỗ công chúa, nhưng Tuệ Lâm đang bế công chúa sao lại có thể để người có thể đàn áp kẻ cưỡng đoạt gia sản của Dương gia, người sẽ nơi dựa vào cho bọn họ khi quan lại tìm đến.

Lưỡi kiếm hướng đến muốn đoạt mạng thì Tuệ Lâm không nhanh không chậm hành động, một cước thanh kiếm đang cầm trên tay thì tay bị bẻ ngược lại trực tiếp đâm vào cổ, Tuệ Lâm lúc này phải hạ công chúa xuống, một tay lấy đi một mạng người một cách nhanh và vô lý đến kinh ngạc, đúng thật không phải người thường nên có thể lên được vị trí tướng quân nhanh đến như vậy.

- Xin lỗi, nhưng ta đây cũng không phải dạng dễ cho người khác đụng vào người của mình.

Hành động và câu nói khiến trong lòng công cháu dậy sóng. Tuệ Lâm hành động nhanh như vậy dọa đám thích khách khựng lại một nhịp, Duy Cường nhận cơ hội thi triển cước pháp nhanh chóng đoạt mạng của từng người bọn chúng, nhưng vẫn có một số tên đã kịp né và muốn bỏ chạy, Tuệ Lâm nói.

- Các ngươi có chắc là bọn chúng tha cho các ngươi, sau khi các ngươi thất bại rời đi như vậy, nếu ta là bọn chúng thì chắc cũng sẽ đem các ngươi đi chầu trời rồi.

- Nha đầu thối, hôm nay ít nhất ta cũng sẽ giết được ngươi.

Những lời trăn trối cùng của bọn chúng đã được yên lặng, lúc này Nhật Tú mới hay chuyện chạy ra, lo lắng cho công chúa là một, còn lo lắng cho tiểu tướng quân là mười, việc đó thể hiện qua việc nàng ta chạy đến bên Tuệ Lâm ngay khi biết chuyện.

- Dương tiểu thư có sao không?

Kim Oanh mồm miệng cũng phải thốt lên.

- Ta đây là lần đầu tiên thấy ngươi lo lắng cho người khác đây, ngươi và Dương tiểu thư trước đây đã từng quen biết nhau?

Tuệ Lâm vỗ lên bàn tay của Nhật Tú trấn an, nói.

- Đúng như Kim Oanh cô nương nói, chúng tôi đã từng quen biết nhau trước đây, có chút may mắn cho ta cứu được Nhật Tú cô nương, hơn nữa vô cùng cảm thấy hứng thú nên có qua lại một thời gian trước khi Nhật Tú cô nương nhập cung theo hầu đại công chúa.

Hải Châu công chúa cũng đã hiểu những cảm xúc trước giờ chưa từng thấy ở cung nữ bản lĩnh của mình, cũng đoán được một phần nào đó cũng do Dương tiểu thư đây dạy dỗ, lên tiếng nói.

- Kim Oanh được rồi, đừng chọc nàng ấy nữa, hơn nữa chuyện này đều nhờ hai người của Dương gia cứu giá nên bổn cung mới bình an như vậy, có lẽ chúng ta không thể ở đây lâu hơn nữa, nhất định đã có người đã đánh hơi đến đây rồi.

- Vâng, công chúa.

- Dương tiểu thư, Dương thiếu hiệp, đa tạ hai người đã ứng cứu.

Duy Cường phất kiếm rồi đưa vào vỏ kiếm, hành động thật sự rất đẹp, nhưng lời nói phát ra lại hoàn toàn trái ngược.

- Công chúa chỉ bị ngã một chút lại bắt đại tỷ của thảo dân bế đi chặng đường như vậy, không phải thấy hơi quá đáng sao.

Tuệ Lâm dậm chân của Duy Cường, cười cười muốn cho qua chuyện này.

- Công chúa đừng nghe lời đệ ấy, dù sao ở chốn giang hồ nhiều năm nên lời lẽ không được đứng đắng cho lắm, chuyến đi hồi cung này được đồng hành cùng công chúa là một niềm vinh dự cho ta và cả Dương gia nữa.

Nói đến đây thì còn mong đợi gì hơn nữa, ai về phòng nấy, dọc đường Duy Cường khó hiểu hỏi.

- Tại sao chúng ta lại cần nhờ đến thế lực của công chúa? Không phải chỉ cần một kiếm giết sạch bọn chúng là được sao!

- Sao đệ lại hấp tấp như cha vậy chứ, chúng ta muốn khiến bọn chúng sống không bằng chết thì đương nhiên phải dày vò một chút, sau đó khiến mạng sống của bọn chúng phải rơi vào tay của chúng ta, cùng đi với công chúa là cách ngắn và hiệu quả nhất, hơn nữa phía quan phủ địa phương tỷ không thể dễ dàng xuất hiện nếu như đồng hành cùng một hoàng tử, ít nhiều gì cũng sẽ bị rèm pha, ngược lại nếu người đó là một công chúa, hơn nữa quyền lực cũng không thua gì, chuyện này sẽ là một chuyện khác. Đệ quen cuộc sống bên ngoài không quen gò bó của quốc pháp, quân pháp, khó mà tránh được xung đột, chúng ta muốn làm chuyện lớn phải biết tiến biết lùi, phải biết lựa chọn đúng người đồng hành.

- Chuyện công chúa bị câu hồn, tỷ có manh mối gì không?

- Hiện tại thì không, đó có thể là một bí pháp nào đó, nhưng trước mắt có ta bên cạnh công chúa chúng ta sẽ sớm lấy lại được Dương phủ và cả tài sản mà cha nương để lại. Sau đó mới là Tuệ Linh gia ta phải tìm kiếm một chút về nơi ở trước đây của nương.

- Đệ muốn sớm được đến chỗ nương!

- Đứa nhỏ này, chúng ta sẽ sớm thôi.

Hải Châu đại công chúa vượt qua chặng đường gian nan, bị hành thích nhiều lần, may mắn giữ được mạng sống hoàn thành sứ mệnh, hơn nữa còn xử lý rất nhiều nỗi oan của dân chúng trên chặng đường hồi Kinh trở về. Bên cạnh công chúa có một nữ quân sư mang họ Dương, là nữ nhi của vị anh hùng giữ vững biên cương Dương Trương Kiên, không những thông minh mưu trí và mà còn rất bí ẩn, chưa ai có thể chiêm ngưỡng nhan sắc thực sự của vị Dương quân sư này.

Dương Hương Chi, thân phận là kế muội sau khi biết được tin tức lập tức trở về, nói với nương.

- Nương ơi! Không xong rồi, con ả... Tuệ Lâm, ả ta một bước lên mây, trở thành quân sư của đại công chúa.

Liễu Giao Linh nghe đến đây thì phun trà trong miệng ra, tuy rằng đã kiếm soát được toàn bộ tiền tài của Dương gia nhưng người thừa hưởng chính thống lại là Dương Duy Cường mà độc nhất thiếu gia này mấy năm qua đi lính cũng vô cùng vẻ vang, còn nghĩ là sẽ dịu dàng cướp đoạt như lão phu nhân đấy, nhưng không người đến tòng quân lại là một kẻ giả mạo, mà người thật lại trở thành đệ tử môn phái Minh Lâm, mọi thứ cứ loạn hết lên, bao nhiêu mối quan hệ đều quay lưng với ả ngay sau khi biết tin này.

- Hương Chi đừng vội, để nương nghĩ, dù sao nha đầu đó hiện tại cũng chỉ là đang ở Kinh thành đến đấy cũng hơn ngày đường, vả lại tiểu tử Duy Cường cũng không có ở đây, nha đầu đó tự tiện rời nhà, giờ quay lại thì chẳng có chút mặt mũi nào hết.

- Nhưng mà nương, ả đó giờ tuy không giữ chức quan gì nhưng có sức ảnh hưởng rất lớn, có rất nhiều người đang muốn cầu cạnh, kẻ cả các vị phu nhân của quan phủ.

- Haha... vậy là trời giúp ta rồi, Hương Chi gọi Hương Ly đến đây, chúng ta thật sự đã lo lắng thừa thải rồi, đây là một kho bạc sống đấy.

- Không lẽ nương định...

- Nếu như đã tự ý dâng lên thì đương nhiên nương với thân phận là nhị nương phải dạy dỗ lễ nghĩa cho đại tiểu thư Dương gia chứ.

- À... con hiểu ý của nương rồi, nương thật sự rất thông minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.