Công Chúa Của Ảnh Đế

Chương 3




Edit: Bảo Ngân

Cuối tuần trời đầy mây, nhiệt độ chợt giảm mạnh, Minh Vi mặc quần leggings vải nhung, lại khoác thêm một cái áo caro đen trắng bên ngoài, tâm tình phức tạp đi thử vai.

< Đại Minh Thủ Phụ > là series phim mới nhất sắp quay về cổ trang chính kịch (1), đội ngũ diễn viên nổi tiếng, nam chính là ảnh đế Mục Đình Châu Minh Vi đã gặp được đêm đó, làm việc khiêm tốn diễn viên lão luyện. Đây là một bộ phim mà nhân vật chính là nam diễn viên, nội dung về quần thần trong triều đình, Đại Minh đấu tranh chính trị cùng các nước lân bang (2), chỉ có hai nhân vật nữ chính phần diễn khá nhiều: một là thái hậu, một là công chúa.

(1) Chính kịch: một loại kịch chính, gồm bi kịch và hài kịch. Lấy xung đột làm nội dung, mâu thuẫn trong kịch rất phức tạp, thường phản ánh sinh hoạt xã hội.

(2) Nước lân bang: kẻ địch bên ngoài.

Bộ phim được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết, Minh Vi phải mất ba ngày để đọc toàn bộ tiểu thuyết, nếu như dựa theo nguyên tác (3) quay phim, cô sẽ thử vai công chúa Minh Hoa ngày hôm nay, vai này chắc chắn là nữ chính của phim < Đại Minh Thủ Phụ >. Dù sao cũng là nữ chính, làm sao đạo diễn có thể bỏ qua không sử dụng những nữ minh tinh hoặc sinh viên trường diễn, mà lại chọn một kẻ ngoài nghề chẳng có chút kinh nghiệm diễn xuất như cô chứ?

(3) Nguyên tác: bản gốc.

Lợi thế duy nhất của cô là đi cửa sau.

Lâm Noãn và bà chủ tập đoàn Đông Ảnh là bạn cùng phòng thời đại học, hai người đều làm thiết kế thời trang, vị bà chủ ấy lúc đi đến cửa hàng Hán phục của Lâm Noãn thì thấy Minh Vi đang chụp ảnh cổ trang, cảm thấy cô phù hợp với hình tượng công chúa Minh Hoa, lập tức hỏi Lâm Noãn xem cô có hứng thứ hay không, sau đó sẽ giới thiệu cho đoàn phim.

Đương nhiên Minh Vi có hứng thú, quay phim có thể kiếm được bao nhiêu khoản thu nhập thêm chứ, chỉ là cô  không có lòng tin.

Xe tới rồi, Minh Vi ở bên ngoài tòa nhà Đông Ảnh chần chừ mấy phút, lúc này mới kiên trì tiến vào.

Cách thời gian thử vai còn hơn mười phút, vài chục người đẹp được sắp xếp ngồi đợi trong phòng nghỉ, Minh Vi ngồi trong góc một mình, nhân viên hậu trường đưa cho cô phần kịch bản dùng cho casting, mấy câu rất ngắn, nội dung cũng không phức tạp. Thuộc lòng xong, Minh Vi âm thầm quan sát những người khác, đa số mọi người đều đã hóa trang, xem tuổi tác, đều khoảng hai mươi.

“Tống Dao vậy mà cũng tới.” Hai cô gái ngồi hàng trước thì thầm nói nhỏ, bàn luận về mỹ nữ đeo kính mát mới bước vào. “Aiz, các đại minh tinh đều tự nguyện giảm tiền cátsê, chúng ta chắc chẳng chấm mút được gì rồi, đến đây chỉ làm cảnh.”

Bởi vì vấn đề công việc, Minh Vi không xem những bộ phim trong nước nhiều, vài nghệ sỹ tuyến 1, tuyến 2 cực nổi gần đây, cô cũng chẳng nhận ra ai. Có lẽ là có chút hợp mắt, mặc dù không biết tên, nhưng cô rất tán thành cách nói “đến làm cảnh” kia.

Không ôm hy vọng quá nhiều, đến phiên cô đi thử vai rồi, Minh Vi yên lặng bước vào, trong lòng có chút hồi hộp.

Nhà sản xuất phim, đạo diễn, phó đạo diễn đoàn phim đều ở đây, thấy cô, mọi người đều sửng sốt.

Là chủ tịch Đông Ảnh giới thiệu Minh Vi sang đây, Trương đạo diễn xem qua ảnh chụp của cô, cô gái nhỏ mặc một bộ váy dài màu vàng hạnh đứng dưới hàng liễu bên bờ hồ, nụ cười đáng yêu như hoa, giống như công chúa nhỏ không hiểu sự đời, quả thật là cô ấy rất phù hợp với vai nữ chính. Bây giờ thấy người thật, Trương đạo diễn bất ngờ phát hiện, Minh Vi trẻ hơn so với trong hình, khuôn mặt quả trứng ngọt ngào xinh đẹp, sống mũi thẳng, thanh tú, chiếc cổ thon dài, thoải mái đứng ở nơi đó, phong thái cơ thể đều rất có cảm giác.

“Tôi đã xem qua sơ lược lý lịch, cô biết đánh đàn tranh? ” Trương đạo diễn đặt câu hỏi đầu tiên.

Nhắc đến đàn tranh, sẽ nhớ tới mẹ Tô Thành dịu dàng khéo léo xinh đẹp, Minh Vi không kìm lòng được cong khóe môi: “Mẹ tôi là giáo viên dạy đàn tranh.”

“Chả trách, đàn tranh là loại nhạc cụ truyền thống, phong thái nâng cao.” Trương đạo diễn tán thưởng nói, lật lại kịch bản, lần nữa chọn một đoạn văn cho Minh Vi diễn. Lời thoại chỉ có một câu, chủ yếu là diễn biến nội tâm, nhân viên công tác đi chuẩn bị đàn tranh, Minh Vi đứng một bên, yên lặng lấy cảm xúc. Cảm ơn Lâm Noãn cho cô làm người mẫu trang phục cổ trang, đối với cô ra sức bắt bẻ biểu hiện trên màn ảnh của cô, nghĩ đến nội dung kịch bản, cô tìm thấy một chút cảm giác.

Đàn tranh được mang tới, Minh Vi cởi áo khoác ngoài ngồi xuống, mang móng tay vào.

Trương đạo diễn hô bắt đầu.

Minh Vi mở mắt ra, im lặng vài giây, tập trung tinh thần đàn ca khúc cô thích nhất < Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ >.

Cô đã vượt qua đàn tranh cấp mười ở trường cao trung (4), trình độ không phải là quá chuyên nghiệp như mẹ, đối phó với người không chuyên môn coi như đủ xài.

(4) Cao trung: là trường trung học

Cô gái đánh đàn tranh, đẹp mắt đẹp lòng, Trương đạo diễn lắng nghe một đoạn nhiều hơn chút, ra hiệu cho trợ lý đi ra.

Trước đàn tranh chợt xuất hiện một bóng người, động tác trên tay của Minh Vi không ngừng, tò mò ngẩng đầu. Đập vào mi mắt là một khuôn mặt bình thường của người đàn ông, nhưng cô đã tiếp xúc gần gũi với Mục Đình Châu và từng đọc tiểu thuyết nguyên tác, nên trong đầu tự động hiện ra tạo hình cổ trang của anh. Trong chớp mắt, cô giống như nhìn thấy thần tiên, quên đánh đàn tranh, mọi thứ đều quên, ngơ ngác ngắm vài giây sau đó mới nhảy dựng lên, đôi mắt lóe sáng nhìn đối phương: “Thái phó, ngươi tới xem ta đàn? “

Trong kịch bản hoàng đế băng hà, để lại một vị công chúa 15 tuổi, một tiểu hoàng đế gần 8 tuổi, người đứng đầu kiêm luôn thái phó nuôi dưỡng tiểu hoàng đế, nhân tiện chỉ bảo công chúa Minh Hoa. Đối với người ngoài thái phó lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng đối với tỷ đệ hai người không mất đi sự chăm sóc dịu dàng, đối mặt với nam nhân trưởng thành như thế, công chúa không nén nổi tình cảm sinh lòng yêu mến, một cái nhăn mày một tiếng cười đều là hắn.

Đọc xong lời thoại, thử sức diễn đã kết thúc.

Minh Vi nhìn về phía Trương đạo diễn, ông ta gật đầu, không đưa ra lời phê bình.

Sau khi Minh Vi đi rồi, nhà sản xuất phim hỏi ý kiến của Trương đạo diễn.

“Nỗi buồn thể hiện ra bên ngoài, quá hoài cổ” Trương đạo diễn ăn ngay nói thật.

“Nhưng điểm cộng chính là ngoại hình và khí chất, trước hết thêm vào cuộc tuyển chọn đi!”

Nhà sản xuất phim thở phào nhẹ nhõm, ông ta là người phụ trách bên Đông Ảnh, bà chủ ít khi giới thiệu chọn người một lần, nếu như ngay cả buổi tuyển chọn cuối cùng cũng không vào, sau khi quay về bà chủ hỏi, ông ta sẽ khó giải thích, may mà tài năng của cô gái này không tệ, dĩ nhiên dựa vào thực lực giành được sự ưu ái của Trương đạo diễn. Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, công chúa Minh Hoa là bình hoa trong toàn bộ phim, dáng dấp đẹp là đủ rồi, yêu cầu về diễn xuất không cao.

~

Minh Vi cảm thấy cô cùng Vương Doanh Doanh rất có duyên, mới từ phòng thử vai đi ra, đối diện lại chạm mặt cô ta.

Vương Doanh Doanh mặc áo khoác trắng như tuyết, đôi mắt đeo kính mát, khí thế tràn đầy, là minh tinh nổi tiếng nhất, cô tới thử vai không cần xếp theo thứ tự, có thể vô bất cứ lúc nào. Từ đằng xa thấy Minh Vi, chỉ là cô ta nhìn quen mắt, nhưng càng đến gần, cô ta cuối cùng cũng nhận ra được người phụ nữ mặt trứng ngỗng ấy đúng thật là ả tiểu tam đã cướp Trình Diệu.

“Cô cũng tới thử vai?” Xuyên qua kính mát, Vương Doanh Doanh bất ngờ hỏi, hỏi xong mới kịp phản ứng, chế giễu nói: “Đúng là có người có tiền nâng đỡ thì không giống nhau mà.” Nhớ lần này may mắn thành công, trong đó không có công lao của Trình Diệu sao?

Minh Vi lười để ý, lúc đi ngang qua, cô ta níu lấy cánh tay cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Quyến rũ đàn ông tôi không bằng cô, nhưng đối với diễn xuất… Cô thật đúng là không tự lượng sức mình.”

Minh Vi nghiêng đầu, Vương Doanh Doanh đã buông tay ra, tiếp tục đi về phía trước.

Minh Vi khó chịu, có thể nói về kỹ năng diễn xuất, quả thật là cô không bằng, nhưng mọi người không phải là một vòng tròn, không cần thiết lấy mình ngắn đi chạm người ta dài (5).

(5) Mình ngắn đi chạm người ta dài: dùng hình ảnh ví von, nó giống như câu người chung một chiếc xuồng.

“Thế nào, có được chọn không?” Mới vừa trở về nhà, Lâm Noãn gọi điện thoại cho cô.

“Hết hy vọng rồi! Mình không quản chuyện đó nữa đâu.” Minh Vi cố ý nói dữ tợn, dập tắt sự chờ mong đang nở rộ của bạn tốt.

“Lát nữa mình đi hỏi thăm một chút.”

Minh Vi vội vàng ngăn cản: “Đừng, mình không muốn lại đi cửa sau, mình làm phiên dịch viên cũng kiếm đủ tiền để nuôi sống mình rồi, đóng phim bằng vận may, vì khoản thu nhập thêm mà thiếu người, không đáng.” Lần thử sức này là cơ hội tốt, nhưng cũng không cần thiết.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Minh Vi hâm nóng một ly sữa tươi, sau đó mở máy vi tính xách tay, xem vai chính của Vương Doanh Doanh trong phim đang hot < Phượng Nghi >.

Khúc dạo đầu là bối cảnh nội dung phim, Minh Vi nhìn thẳng vào màn hình, chỉ thấy phần diễn của Vương Doanh Doanh. Cô ta là điển hình người đẹp mặt trái xoan, trang phục cổ trang rất đẹp, nhưng từ góc độ người xem mà nói, Minh Vi sờ lương tâm của mình đánh giá cô ta tối đa 7 phần. Xét theo tình tiết bộ phim cũ cẩu huyết lời thoại Mary Sue, Minh Vi kiên trì xem nửa tập sau, sau đó anh dũng bỏ mình.

Minh Vi ngồi phịch ở trên ghế sa lon, cô không ôm hi vọng, lại nhịn không được tâm phù khí táo (6).

(6) Tâm phù khí táo: trong lòng không yên, thấp thỏm, phập phồng.

Có điện thoại, là Trình Diệu.

Cô bấm nút nghe, cướp lời của Trình Diệu mở miệng trước nói: “Là đàn ông thì chia tay trong vui vẻ, anh mà còn dây dưa nữa, tôi chỉ biết xem thường anh.”

Bên kia điện thoại trầm mặc.

Minh Vi cúp điện thoại, thuận tiện kéo số của Trình Diệu vào danh sách đen. Tâm tình càng tồi tệ hơn, Minh Vi uống một hơi cạn ly sữa, mang theo túi xách đi dạo phố.

Khi cô đang quyến luyến ở khu mua sắm, đoàn phim < Đại Minh Thủ Phụ > kết thúc sơ tuyển cho vai nữ chính. Thực ra đoàn phim đã thu xếp xong hết rồi, nhưng phía nữ chính ngoài ý muốn mang thai, đáng tiếc phải rút lui, vì để theo kịp tiến độ quay phim, buổi chiều đoàn phim lập tức tổ chức tiến hành buổi tuyển chọn cuối cùng.

Trải qua nửa giờ thảo luận, trên màn ảnh lớn chỉ còn hai tấm hình, một tấm là Minh Vi, tấm còn lại là Vương Doanh Doanh.

Hội nghị gồm bảy người, ba người ủng hộ Vương Doanh Doanh, lý do là hiện nay Vương Doanh Doanh vô cùng nổi tiếng, theo đó là người ái mộ, lại có kỹ năng diễn xuất có thể đảm nhiệm được vai này. Ba người bỏ phiếu cho Minh Vi thì cho rằng cô mặt mỏng, khí chất cổ điển, thoạt nhìn phù hợp hơn với vai công chúa Minh Hoa, làm một bình hoa không có vấn đề gì.

” 3-3, quyền quyết định thuộc về Trương đạo diễn rồi.” Nhà sản xuất phim dựa vào ghế dựa, nhìn về phía Trương đạo diễn.

Trương đạo diễn khép lại hai tay, quay về phía ảnh chụp suy nghĩ một phút đồng hồ, đề nghị: “Đình Châu và công chúa là một nửa cặp đôi, không bằng để cho Đình Châu xem, xem ai sẽ được chọn?”

Sáu người tán thành, Trương đạo diễn ngay tại chỗ liên lạc với người đại diện của Mục Đình Châu, Tiếu Chiếu.

Tiếu Chiếu nhận được bức ảnh, nở nụ cười, đi tới bên bể bơi, đối với người đàn ông vừa mới kết thúc một vòng bơi ếch nói: “Công chúa Minh Hoa cuối cùng đã chọn được, Trương đạo diễn cho cậu quyết định.” Thuận thế ngồi chồm hổm xuống, đưa điện thoại di động giơ lên trước mặt Mục Đình Châu, giới thiệu bức ảnh đầu tiên: “Đây là Vương Doanh Doanh, ngày đó ở Vân Lâu đã gặp qua.”

Mục Đình Châu mặt không chút thay đổi.

Tiếu Chiếu trượt đến bức thứ hai: “Tinh khiết tân nhân (7), không tiếng tăm.”

(7) Tinh khiết tân nhân: con người mới (nhân vật hoặc tài năng mới) không có một chút tạp chất nào.

Anh ta đang thử thăm dò, nếu như Mục Đình Châu đối với vị tiểu thư kia không có cảm giác đặc biệt gì, vậy theo thái độ bình thường của cậu ta đối với phụ nữ, nhất định sẽ không nhận ra trong hình chính là cô gái phiên dịch viên tiếng Ý kia.

“Người mới.” Mục Đình Châu leo lên bờ, lộ ra thân hình hoàn mỹ, cơ bụng gợi cảm, eo nhỏ chân dài.

Tiếu Chiếu ý tứ hàm xúc khó hiểu mà bật cười: “Lý do?”

Mục Đình Châu lướt qua anh ta đi về phía trước, truyền tới giọng nói lãnh đạm ngắn gọn: “So với người thứ nhất vừa mắt hơn.”

Tiếu Chiếu nhún vai, đem lựa chọn của ảnh đế chuyển lời cho Trương đạo diễn.

Bên này Trương đạo diễn mới vừa công bố buổi chọn nữ chính cuối cùng xong, nhà sản xuất phim bỗng nhiên nhận được điện thoại của bà chủ Lục tổng của Đông Ảnh: “Xác định nữ chính rồi?”

Ông ta cẩn thận nói: “Xác định rồi, là người mới Minh Vi, ngài có cần xem xét một lần nữa không?”

“Không cần.”

Tầng chót tập đoàn, Lục tổng để điện thoại di động xuống, nhìn Trình Diệu trên ghế sa lon toàn thân âu phục màu xám tro nói: “Chúc mừng Trình tổng, cô ấy dựa vào thực lực lấy được vai nữ chính, không cần ngài lại phí tâm nữa.”

Trình Diệu khẽ run, không nghĩ tới Minh Vi lại có vận may tốt như vậy, nhưng anh ta rất nhanh điều chỉnh nét mặt, cười nói: “Đông Ảnh quả nhiên có con mắt tinh tường, có điều chương trình tivi có người phụ nữ của tôi tham diễn, huống chi đầu tư vào Đông Ảnh là khoản đầu tư không lo lỗ vốn, hi vọng Lục tổng cho tôi cơ hội, để tôi được hưởng ké chút.”

Nếu Vương Doanh Doanh cho rằng là anh ta đề cử Minh Vi tới thử vai, mỉa mai anh ta không có mắt nhìn, như vậy chờ thông tin anh ta đầu tư đoàn phim truyền đi, khẳng định Minh Vi cũng sẽ suy đoán có thể cô nhận được vai này, tất cả đều là công lao của anh ta. Phụ nữ rất dễ dàng cảm động, khi đó anh ta lại rèn sắt khi còn nóng (8), biểu hiện tốt một chút, tranh thủ cùng Minh Vi quay lại với nhau.

(8) Rèn sắt khi còn nóng: tranh thủ cho kịp thời cơ.

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:

Vẻ mặt thâm tình của Trình Diệu: Vi Vi, là anh giúp em vào đoàn phim, em cảm ơn anh như thế nào?

Minh Vi ngẩn người.

Vô tình hay cố ý đi ngang qua Mục ảnh đế: … Tôi tựa hồ nghe được có người nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.