Thế là, Diệp Nại thì cứ ăn "đậu phụ" con ngựa, nàng thì bị công chúa ăn "đậu phụ". Ngày tháng cứ thế trôi qua, à thật ra chỉ có vài ngày thôi.
Sau đó, hội thao diễn ra, bắn pháo hoa, thả bong bóng đủ màu sắc. Mọi người ồn ào, nhốn nháo, khai mạc hội thao.
Diệp Nại không hề muốn đến ngày này, nhưng Trái Đất vẫn cứ quay, thời gian vẫn cứ trôi. Vì thế, hội thao vẫn diễn ra như thường.
Amen.........mặc niệm.
Hơn một nửa diện tích trường Sakura bị người ta chiếm đóng, nói đúng hơn, đó là bạn bè và người thân đến xem ấy mà. Những người không có quan hệ với học sinh trong trường, sẽ bị cấm vào, vì an toàn của tiểu thư và thiếu gia.
Dù có quy định khắc khe, nhưng ngày hội thao của trường Sakura, người vẫn nườm nượp đi vào. Sau màn bắn pháo hoa, là tiết mục của cổ động viên.
Sáng sớm, công chúa đã đến hội học sinh, gấp gáp vội vàng. Diệp Nại và công chúa vẫn mỗi người một việc.
Chức vụ hội trưởng hội học sinh chẳng dễ làm. Dù sao Diệp Nại đã quen, mỗi khi trường diễn ra hoạt động, hay đại hội thì nàng chỉ có một mình. Chưa đến mức cảm thấy buồn.
Với lại, Diệp Nại cũng đâu có thời gian nghĩ nhiều như vậy. Sáng nào vừa vào lớp, thì nàng đã bị đội trưởng kéo đi luyện tập. Đội cổ động, có thể diễn tập trước. Nhưng vừa xong thì lại sửa, tập xong thì lại sửa, cứ như mãi mãi không thể nào xong.
Cuối cùng, trước khi khai mạc hội thao 30 phút, lương tâm của đội trưởng đội cổ động trỗi dậy, thành viên khác và Diệp Nại có thời gian nghĩ ngơi.
Tiếp theo, lễ khai mạc đậm chất nhà giàu. Công chúa nói rất ngắn gọn, không tốn nhiều thời gian, nhưng hiệu trưởng thì càng nói càng dai, càng dai thì càng dỡ. Gần một tiếng mà vẫn còn nói.
Chắc hiệu trưởng nào cũng giống nhau nhỉ, chỉ hận không thể làm toàn trưởng té xỉu vì tài nói dai của mình.
Thành viên đội cổ động chịu không thấu, gần đến giờ diễn, mọi người lấy cớ đi thay đồ, trốn.
Thay đồ xong, thì được một chút thời gian thảnh thơi, cuối cùng mới nghe thấy tiếng vỗ tay ầm trời vang dội cả trường.
Nước Cộng Hòa Trung Hoa Dân Quốc, mọi người đã được giải phóng.
Những nghi thức tiếp theo rất đơn giản, nhưng mọi người cũng bị giày vò không ít.
Công việc của công chúa tạm thời đã xong, tranh thủ thời gian rảnh, chạy xuống sân, đúng lúc đội cổ động biểu diễn.
Diệp Nại mặc váy ngắn thật dễ thương, đang đứng chuẩn bị.
"Tiểu Nại~~~" - Vui vẻ chạy tới.
"Linh, mình phải ra diễn." - Diệp Nại cũng vui.
"Tiểu Nại, cố lên."
"Ừm."
Váy ngắn tung bay, tung bay.
"..........." - [Tiểu Nại phải diễn trước nhiều người. Lộ hàng không quan trọng, nhưng tuyệt đối không ai được nhìn.....aaaa]
"A Linh~~ là tiểu Nại đó." - Hôm nay hiếm khi được rảnh, nên mẹ Diệp và các nữ hầu khác đến xem. Bởi vì, Diệp Nại thi đấu cưỡi ngựa.
"Phải rồi......"
"Tiểu Nại dễ thương quá..........."
"Chụp hình đi~~~"
"Ơ......không cần đâu."
"A Linh, em thật là.....Nhanh chụp đi!"
Một thành phần bận rộn khác, câu lạc bộ báo chí.
"Hội trưởng, lần này có cần chụp người hầu bé nhỏ kia không?"
"Tất nhiên......nhớ, chụp cho kỹ vào."
"Hội trưởng, sao chị cứ nhìn chằm chằm người hầu bé nhỏ thế."
"Hè hè hè.......thiên cơ không thể tiết lộ." - Nhớ lại lần trước, bọn họ dùng "cách" gì mới được phỏng vấn công chúa.
[Ai da.......làm hội trưởng cái hội này, đâu có dễ.]
* * * * *
Vừa biểu diễn xong, Diệp Nại lập tức đi tìm Tang Linh. Kết quả, người thì vẫn còn đó, nhưng bị cả đám người bu quanh.
Nam có nữ có, ai cũng mặc đồ rất đẹp.
Từ cách ăn mặc, có thể đoán được, đó không phải là học sinh trường Sakura. Ai da......nhưng cũng bình thường thôi, công chúa đi đến đâu cũng được hoan nghênh.
Diệp Nại chỉ có thể đứng đó nhìn.
[Thật ra thì công chúa có chỗ nào tốt vậy nhỉ? Cứ vẫy gọi ong bướm khắp nơi, đến đâu cũng được hoan nghênh, cả nam lẫn nữ đều thích cậu ấy.]
"Woa~~ tiểu Nại....Công chúa đúng là được ái mộ." - Lớp trưởng choàng cổ Diệp Nại, kích động nói.
"Ừ...phải đó." - Chính là rất được ái mộ, nên mới khiến người ta ghét đấy.
"Ơ, tiểu Nại, cậu ghen sao?" - Dùng tay xoa mặt Diệp Nại.
".....Ứ có...."
"Rõ ràng có nha." - Tiếp tục vò mặt, vò vò.
"Đã nói không có, bộ đồ chùa à.....cấm cậu vò mặt mình." - Hét lớn.
Công chúa đang bị cả đám người vây quanh, nghe thấy giọng Diệp Nại, nhìn qua. Vui vẻ: "Tiểu Nại~~~"
"..............." - Diệp Nại không trả lời.........Không phải không muốn nói, mà nàng bị cả đám người trừng mắt thế kia, có cho vàng cũng không dám nói.
"................" - Công chúa nhìn thấy Diệp Nại đứng cạnh lớp trước, khẽ nhíu đôi mày đẹp đẽ....Vừa muốn đi tới, thì cánh tay đã bị ai đó khoác lên.
"Linh."
"?" - [Ai?], trong lòng Diệp Nại tự nhiên thấy không thoải mái.
"Hả? Cậu......." - [Ai đây? Nhìn hơi quen.]
"Linh! Đã lâu không gặp. Mình và em trai rất nhớ cậu." - Cô gái kéo tay công chúa, xưng hô thân thiết.
"Em trai?" - Người đẹp không hiểu, nhướng mày. Quay đầu nhìn, bên cạnh cô gái là một anh chàng đẹp trai, đang cười với nàng.
"Công chúa! Họp thôi." - Cốc Vũ cầm một tờ tài liệu, đứng bên ngoài đám người, la lớn. Gương mặt vẫn treo lên nụ cười xinh đẹp, đặc trưng.
Diệp Nại nhớ, chỉ khi bên cạnh Hạ Mạt thì nụ cười của Cốc Vũ mới thay đổi.....Sao nhỉ, nhìn gian hơn.
"Mới đây lại họp nữa rồi à?" - Nói nhỏ. Công chúa hết cách, nhìn Diệp Nại với ánh mắt xin lỗi.
"Linh, cậu mau đi đi!" - Diệp Nại rất hiểu ý người, nhìn công chúa cười. Ngay lập tức, hàng chục cặp mắt hình viên đạn trừng........A~~~ Sợ quá má ơi!
"Này, tiểu Nại. Chờ mình chút nha." - Người đẹp nhìn Diệp Nại cười.
".........." - [Linh, xin cậu đừng gây họa cho mình nữa.]
-------------------
Nói sơ cho các cậu phân biệt
A Linh: tên mẹ của Diệp Nại.
Tang Linh: tên của công chúa. Trong truyện 1 là công chúa, 2 là Linh. Không có chữ đệm.