Kem trắng - hạ
Diệp Nại cầm cây kem, cứ như trở lại làm một đứa bé, vừa đi vừa ăn. Đá từng viên sỏi nhỏ, đi dọc bờ sông về nhà.
Ở phố Bỉ Ngạn, toàn là tiểu thư nhà giàu, nên Diệp Nại cũng phải chú ý hình tượng một chút. Nếu cầm cây kem vừa đi vừa ăn, còn đá lẹp xẹp mấy viên đá nhỏ bên đường, thì sẽ có vài bà tám bà chín rảnh đến mức muốn chửi thề.
Ở nơi này không phồn hoa, nhưng lại rất thoải mái. Mặc kệ bạn làm gì, cũng đều cảm thấy rất tốt.
* * * * *
"Niếp Niếp~~~ về nhà~~~"
"Bà ơi~~~ cháu muốn chơi một chút nữa~~~~"
"Niếp Niếp ngoan~~ tối rồi, Niếp Niếp mà không về nhà, Hà Bá(1) sẽ kéo cháu xuống sông!"
"A~~~, bà ơi chờ cháu với~~~"
* * * * *
Đi trên con đường này, những hồi ức tưởng chừng như đã quên, bây giờ lại tràn về trong đầu Diệp Nại.
Xa xa, đã nhìn thấy căn nhà của mình. Diệp Nại nhớ, lúc còn nhỏ, bà nội thường đứng trước cửa. Dưới ánh hoàng hôn, bà sẽ chống gậy, chờ nàng về.
Từ xa, đã có thể nghe thấy giọng của bà: "Niếp Niếp~~~ về nhà" hay "Niếp Niếp ơi~~ Ăn cơm."
Và ngay lập tức, Diệp Nại sẽ chạy ù về nhà.
Mẹ Diệp đang ở trong nhà, nấu cơm.
"Về rồi hả?"
"Dạ."
"Con đi đâu thế?"
"Dạ, chỉ là muốn đi dạo một chút thôi ạ."
Hôm sau mưa lớn, nên phải dời ngày thăm mộ. Ngày thứ ba, mưa mới chịu tạnh, mẹ và Diệp Nại đi ra thăm mộ bà.
Thăm mộ là lúc yên tĩnh nhất, không cần nói quá nhiều.
Mọi thứ làm xong, hai người từ từ đi về nhà.
"Mẹ, khi nào thì chúng ta về?" - Diệp Nại đột nhiên nhớ, nàng đã nói với Tang Linh ba ngày sẽ về. Hôm nay, đã là ngày thứ ba rồi.
Mẹ Diệp nhìn Diệp Nại rồi nói: "Chắc ở hết hôm nay, dọn dẹp lại một chút, rồi ngày mai mình về."
"Dạ!" - [Ai da, kế hoạch có thay đổi....Nếu hôm nay mình không về, chẳng biết Linh thế nào đây.]
Nhìn điện thoại...[Không ai gọi...Để sạc pin thôi....Ừ...tối nay sẽ nói với Linh sau], ai đó đang trốn tránh hiện thực.
Về đến nhà, mẹ Diệp muốn trước khi đi dọn dẹp lại căn phòng của Diệp Nại. Nên cả hai bận rộn đến trưa, rồi hai mẹ con ngủ một giấc.
Gần tối, Diệp Nại cũng như mấy hôm trước, đi dạo xung quanh. Khi về đến nhà, chả biết xảy ra chuyện gì, mà người ta bu đầy trước cửa.
"?" - Diệp Nại tò mò. [Chuyện gì thế?]
"Ôi! Xe ôtô này, to thật!"
"Oa, xe otô dài ghê~~~"
"Cũng không biết nhà ai nhiều tiền thế."
"Diệp gia có bạn bè giàu có khi nào vậy?"
"Là người thành phố đó....Người thành phố tới~~~"
Cái gì tới? Diệp Nại nhỏ bé chen vào đám người, trong lòng oán giận. Rõ ràng là cửa nhà nàng, tại sao nàng lại không thể vào?
"Xin lỗi~~~làm ơn tránh ra.....tránh ra dùm." - Miệng thì nói, nhưng đang liều mạng chen lấn để đi vào nhà.
Sau đó là một tràn "Ồ~~~" . Sau đó nữa có vài đứa nhỏ la lên: "Chị ấy đẹp ghê!" - Rồi lại có người nói: "Đúng là người thành phố!", hay "so với con gái nhà *** còn đẹp hơn."
Rốt cục Diệp Nại cũng có thể đi tới cửa nhà.
"Mẹ....Chuyện gì thế?" - Diệp Nại nói, vừa ngẩng đầu đã bị một người kéo ra.
Diệp Nại mất thăng bằng "ế", rồi ngã về trước.
"Tiểu Nại~~~ Sao hôm nay cậu chưa chịu về!" - Không té, nhưng lại nghe được giọng nói u oán của công chúa.
Diệp Nại quay đầu.
"Linh?" - Người ôm Diệp Nại, là công chúa.
[Tại sao Linh ở đây?]
Công chúa cực kỳ u oán nhìn Diệp Nại. Diệp Nại chột dạ.
"Công chúa, mau ngồi xuống đi, đừng có đứng mãi bên ngoài." - Mẹ Diệp từ trong nhà đi ra, chào hỏi mọi người rồi đi vào. Nhà Diệp gia bất ngờ náo nhiệt.
Cho đến khuya, mọi người mới chịu giải tán.
Nhà lớn đã sắp xếp phòng khách sạn, nhưng công chúa lại không chịu buông Diệp Nại ra. Nên đành để nàng ở lại nhà Diệp Nại, những người còn lại thì tới khách sạn.
"Nếu có chuyện gì, làm ơn báo chúng tôi biết." - Trước khi đi, tài xế trịnh trọng nhắc nhở.
Mẹ Diệp gật đầu, mọi ngưởi rời đi. Có điều, vẫn để lại vài người canh gác.
Thế là, buổi tối, trong phòng Diệp Nại, nàng nói xin lỗi không ngừng: "Chuyện này.....Linh, mình không cố ý."
".........." - Công chúa nhìn Diệp Nại u oán, điềm đạm đáng yêu. (Lại giả vờ đấy)
Diệp Nại hoàn toàn đầu hàng: "Linh~~~~"
"Tiểu Nại~~" - Rốt cục cũng chịu nói.
"Có!" - Diệp Nại thẳng người, ánh mắt sáng lấp lánh.
"Lời cậu nói, còn tính không?"
"Có! Tất nhiên có!"
".............." - Cặp mắt phát sáng: "Cậu chìu mình đi~~~"
Thật ra công chúa không phải tức giận, mà chỉ lo lắng. Vì quá quan tâm đến Diệp Nại, nên khi cậu ấy không ở bên cạnh nàng, thì nàng sẽ lo lắng. Lo lắng cậu ấy có xảy ra chuyện gì không? Lo lắng cậu ấy có bị ăn hiếp không? Lo lắng cậu ấy có vui vẻ không?
[Vì quá quan tâm cậu, nên chỉ khi cậu ở cạnh mình, khi đôi mắt mình nhìn thấy cậu, mình mới có thể an tâm. Khi ấy, mình sẽ không cảm thấy cô đơn, hay mất mát.]
* * * * *
"Tiểu Linh, sau này nhớ đưa tiểu Nại về chơi nhiều nhé."
"Dạ, ông cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
"Biết, biết."
"Tiểu Linh, đi đường cẩn thận."
"Tiểu Nại, chăm sóc mẹ thật tốt nha, mẹ cháu nuôi cháu cực khổ lắm đó."
"Dạ, cháu biết mà dì. Chúng cháu đi ạ."
Chào tạm biệt bà con hàng xóm, Diệp Nại và mẹ lên xe của nhà lớn. Chuẩn bị lên xe, Diệp Nại quay đầu, nhìn ngôi nhà cũ của mình.
"Sao thế? Tiểu Nại?" - Công chúa thò đầu ra cửa sổ, nhìn Diệp Nại.
Lắc đầu, Diệp Nại chỉ muốn nhìn căn nhà một chút.
[Chào! Hẹn gặp lại nhé, mình sẽ còn trở về.]
"Không có gì, đi thôi."
----------------
(1) Hà Bá: trong truyện viết là Khỉ Biển (con này có thiệt ko ta?). Mà nói chung là mỗi ng' 1 cách gọi ha.
Tiểu Linh trong chương này là tên mẹ của Diệp Nại.