Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 90: Đại Kết Cục (Toàn Văn Hoàn)




Đột nhiên nghe thấy giọng nói này, đám người Chu Thiên Hoàn đều cả kinh.

Ân Hợp Đạo tiến lên một bước, ôn hòa nói: “Tôn giá quả nhiên thần thông quản đại, tại hạ hổ thẹn không bằng. Còn thỉnh ngài thủ hạ lưu tình, buông tha một con đường sống. Tại hạ nguyện phụng ngài trở thành Thần đế, thống nhất vũ trụ thiên thu vạn đại.”

Sáu người còn lại sắc mặt căng chặt, đều dùng một ánh mắt kỳ quái mà nhìn về phía hắn. Chiêu trò lừa đảo vụng về như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới thèm tin!

Chỉ nghe trong hư không vang lên một tiếng cười đắc ý: “Ngươi rất thức thời, thuận mắt hơn nhiều so với những người khác.”

Đám người Chu Thiên Hoàn: “……” Mọe nó, đúng thật là kẻ ngốc rồi!

Giọng nói kia ra vẻ thâm trầm nói: “Nhưng ta không tin ngươi, nhân loại các ngươi quá giảo hoạt!”

Nói như vậy, nhưng người có lỗ tai đều có thể nghe ra cảm giác dao động mãnh liệt trong đó. Nếu như nó thật sự muốn ra tay thì vũ trụ này đã sớm bị hủy diệt từ lâu.

Nhưng nó lại cố tình kéo dài, do dự không quyết đoán.

Ân Hợp Đạo thành khẩn nói: “Ta không biết những người còn lại nghĩ như thế nào, nhưng cá nhân ta là thật tình thần phục với ngài, nguyện hai tay dâng lên lĩnh vực của ta, coi ngài là chủ nhân của mình. Nếu ngài không tin ta, vậy mời tiến vào thức hải của ta, nhìn rõ sự thành kính ta dành cho ngài.”

Những lời này vừa cất lên, bọn người Chu Thiên Hoàn liền chấn kinh.

Ai cũng biết những lời vừa rồi của Ân Hợp Đạo chính là hư cùng xà ủy, nhưng để đối phương tiến vào thức hải, chính là tương đương với việc bại lộ điểm yếu hại của mình, thật sự quá nguy hiểm.

Giọng nói trong hư không kia thì lại vô cùng nóng vội: “Vậy để ta nhìn xem thần hồn của ngươi, rốt cuộc có lừa gạt ta hay không.”

Trước mắt mọi người hiện lên một đạo quang mang bắt mắt, như một ngôi sao băng lao tới, nháy mắt tiến vào trong đầu Ân Hợp Đạo.

Ngay sau đó, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Ân Hợp Đạo đã tay không xé mở một khe hở không gian, không chút do dự bước vào trong.

Biến mất ngay trước mắt tất cả mọi người.

Chu Thiên Hoàn ngốc lăng: “Ý của hắn là sao?”

Huyền Diệu chân thần thở dài một tiếng: “Hắn quả thực thành công rồi.”

Những người còn lại như suy tư điều gì, thật lâu sau mới hồi vị ra.

Ân Hợp Đạo đã dùng chính thần khu của mình, phong ấn “sự tồn tại không thể gọi tên” kia.

Chu Thiên Hoàn nhíu mày: “Chỉ đơn giản như vậy? Đó chính là kẻ đến từ thứ nguyên phía trên chúng ta, chúng ta tập hợp lại bảy người cũng không phải là đối thủ của nó, nhưng một mình Ân Hợp Đạo vì sao lại làm được?”

Huyền Diệu chân nhân nhìn nhi tử: “Con xác thật chính là chiến thần đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng vẫn không thể hiểu thấu nhân tâm. Con cũng đã nói qua, nó muốn dung nhập vào vũ trụ này, thống trị vũ trụ này, nhưng vẫn bị các vị thần kịch liệt chống lại.”

“Mấy ngàn năm, mấy vạn năm…… Ai biết nó đã cô độc bao lâu.”

“Trên đời này, mọi lời nói dối, cho dù vụng về đến đâu đi nữa, nhưng chỉ cần chọc trúng điểm uy hiếp của người khác thì sẽ thành công.”

“Để có thể đánh bại nó, không phải là dựa vào sức mạnh to lớn, mà chính là nhằm vào linh hồn yếu ớt của nó.”

Huyền Diệu chân thần và Chu Thiên Hoàn một hỏi một đáp, liền giải đáp được nghi hoặc trong lòng những người khác.

Nghệ Vô Xạ khó tin nói: “Hết thảy chuyện này, trước cả khi ngài đến mời ta, chính là một hồi âm mưu sao?”

Bộc Dương Sóc sắc mặt tái nhợt, ẩn ẩn hiện ra một tia đau đớn kịch liệt: “Nhất cử nhất động của chúng ta đều nằm dưới mí mắt của nó. Cái gọi là thương lượng, hợp mưu, vốn chỉ là một tuồng kịch mà thôi. Ngay từ đầu Ân Hợp Đạo đã quyết định sẽ hy sinh chính mình để phong ấn tên kia vào trong cơ thể của mình, mang theo nó rời khỏi vũ trụ này.”

Một khi nói ra khỏi miệng, ắt sẽ bị nó biết được.

Ân Hợp Đạo là “bóng tối”, mà tên kia lại là “ánh sáng”, tương sinh tương khắc.

Chu Thiên Hoàn bất mãn: “Mẫu thân, ngài cư nhiên còn nghiêm trang như vậy mà sai sử ta chạy tới chạy lui gom đủ bảy vị thần.”

Huyền Diệu chân nhân không chút để ý đối với oán giận của nhi tử: “Tiên đoán về bảy ma thần ngoại vực cũng không sai, đến lúc này, bảy bị thần các ngươi không phải đã bình định đại kiếp nạn của vũ trụ này rồi hay sao. Vị khách đến từ thứ nguyên phía trên kia vốn đã vượt qua phạm vi thần lực của ta.”

Giữa bà và Ân Hợp Đạo cũng chẳng có nửa phần thương lượng, chỉ là trong lòng có sự ăn ý với nhau mà thôi.

Bộc Dương Sóc phát hiện thấy bí ẩn trong đó, nhưng lại ngậm miệng không nói.

Nghệ Vô Xạ cảm khái: “Một kẻ mạnh như vậy, cư nhiên lại bị đuổi ra khỏi vũ trụ này, ta vốn còn tưởng rằng sẽ được đánh một trận đến trời đất u ám, vũ trụ cận kề bờ vực hủy diệt.”

Khi tới đây, hắn đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ căn bản là không tới phiên hắn lên sân khấu.

Kết cục như vậy, thật sự vượt ngoài dự kiến của mọi người.

Chu Thiên Hoàn hiếm khi có được một tia kính nể dành cho thần nhân khác: “Ân Hợp Đạo rốt cuộc là có lai lịch gì? Trước kia ta chưa từng biết rằng có một nhân vật như vậy tồn tại.”

Lần này Ân Hợp Đạo hy sinh bản thân, giải cứu vũ trụ, Thiên Đạo tất sẽ giáng xuống đại lượng công đức.

Nếu như hắn còn có thể sống sót trở về, ngôi vị Thần đế hẳn là sẽ thuộc về hắn.

Chỉ tiếc, hắn vĩnh viễn đều không về được.

Bộc Dương Sóc ngẩng đầu than thở: “Hắn ấy mà, tất nhiên cũng là một nhân vật kinh diễm tuyệt luân. Có điều, đã là bóng tối, thì cả đời đều chỉ có thể ẩn trong thế giới mà người khác không thể hiểu biết.”

Diệp Phần Hoa nhỏ giọng nói: “Nếu như hắn không thành công, vậy tên kia…… trở lại thì sao?”

Chu Thiên Hoàn cười: “Không thể đâu, vạn vật thế gian vốn chính là tương sinh tương khắc, phát triển và biến hóa, không có thứ gọi là tuyệt đối.”

Huyền Diệu chân thần nhìn về phía hắn: “Nó biết vũ trụ này không chào đón mình, cho dù thoát khỏi phong ấn của Ân Hợp Đạo, nó cũng sẽ không trở lại.”

Còn một xác suất lớn hơn chính là, nó tự nguyện bị Ân Hợp Đạo phong ấn.

Ánh sáng và bóng tối, trời sinh chính là bổ sung cho nhau.

Bộc Dương Sóc ban đầu cũng là hảo hữu tâm đầu ý hợp với Ân Hợp Đạo.

Nhưng cho dù Ân Hợp Đạo đã không còn nữa, tin rằng không bao lâu nữa, lại sẽ có một vị thần làm chủ nguyên tố bóng tối mới xuất hiện, bổ khuyết vào chỗ trống của Thiên Đạo.

Chu Thiên Hoàn ôm lấy vợ mình: “Đi thôi, về nhà.”

Các vị thần từ biệt lẫn nhau, lần lượt rời đi.

Quái vật sứa vốn định lén lút đi theo Diệp Phần Hoa, mặt dày muốn vào tiểu Hoàn Vũ Cung, nhưng lại bị đuổi ra ngoài.

Thế giới hai người ngọt ngọt ngào ngào của hắn và Chu Thiên Hoàn, không có chỗ cho một cái bóng đèn siêu to khổng lồ.

Diệp Phần Hoa âm mưu họa thủy đông dẫn: “Ta thấy Nghệ Vô Xạ kia khá ổn, tộc trưởng Vu tộc, gia cảnh phong phú, tuyệt đối dư sức nuôi béo ngươi. Hắn là hỏa, ngươi là thủy, chuyên khắc hắn!”

Quái vật sứa tính toán trong lòng, cảm thấy hắn nói rất đúng, bằng tốc độ tên lửa mà lao đến Vu tộc.

Kim chủ ơi, tui tới đây!

Chu Thiên Hoàn âm thầm thắp nến cho Nghệ Vô Xạ.

……

Phu phu hai người tương thân tương ái, trải qua sinh hoạt không biết xấu hổ. Có điều, ngày tháng thái bình quá dài lâu, dần dần cũng sẽ trở nên buồn tẻ.

Diệp Phần Hoa vốn chính là cổ thần sáng thế, xác thật có thiên phú độc đáo trên phương diện sáng tạo sinh mệnh mới và các tiểu thế giới. Nhàn rỗi không có việc gì làm, lại liền sáng tạo ra rất nhiều chủng tộc hiếm lạ.

Phu phu hai người thường xuyên hóa thành phàm nhân, chu du khắp các tiểu thế giới trải qua nguy hiểm.

Thân là “thần nhị đại”, Chu Thiên Hoàn vừa sinh ra đã liền đứng ở đích đến phấn đấu của rất nhiều tu sĩ bình thường.

Ở một phương diện nào đó mà nói, điều này kỳ thật cũng không phải chuyện tốt, dễ dàng mất căn cơ.

Hạ phàm lịch kiếp, mài giũa tâm cảnh, củng cố đạo cơ, cũng có chỗ tốt rất lớn đối với y.

Mỗi lần phu phu hai người hạ phàm, bất kể là có ký ức của kiếp trước hay không, cuối cùng vẫn sẽ tái ngộ và yêu đối phương.

Không có một lần ngoại lệ.

Dù cho có vui buồn hợp tan, yêu hận tình thù, cũng đều chỉ là câu chuyện của hai người bọn họ.

Bọn họ sẽ có những áng văn chương thật dài, miêu tả một tình yêu đến chết không phai……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.