Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 77: Thánh Kỵ Sĩ Ôm Bầu Bỏ Trốn




Đuổi đi được đoàn kỵ sĩ của Quang Minh Thần điện, tâm tình của Mandela tức khắc rẽ mây thấy mặt trời, ánh nắng tươi sáng.

Bên trong tiềm thức, hắn vẫn luôn lo sợ Thiên Hoàn sẽ rời đi, hoặc là bị kẻ khác trộm đi mất. Mối lo lắng khó có thể kể tên này không biết từ đâu mà đến, nhưng vẫn luôn khắc sâu dưới đáy lòng hắn.

“Ngươi muốn trở thành Long kỵ sĩ sao?”

Lại một lần nữa ép khô nam nhân dưới thân, Mandela thỏa mãn ngã vào trên người y.

Thiên Hoàn giật giật cánh tay bị dây đằng trói chặt, không ngờ đám thực vật này lại khỏe như vậy.

“Ta tùy tiện nói thôi, ngươi không nên tưởng thật.”

Từ thời viễn cổ cho tới nay, mọi Long kỵ sĩ đều phải lấy vũ lực để thuần phục cự long, nhờ đó khống chế nó trở thành vũ khí chiến tranh.

Nếu không, một chủng tộc ngạo mạn như Long tộc sao có thể cam tâm tình nguyện mà trở thành tọa kỵ cho nhân loại. Có một số việc, nói trắng ra chân tướng liền không còn lãng mạn nữa.

Mandela đột nhiên nói: “Nếu người đó là ngươi, ta nguyện ý vì ngươi sở dụng. Cho dù ngươi muốn thống trị đại lục, ta đều có thể giúp ngươi thực hiện.”

Thiên Hoàn nở nụ cười, chấn động trong lồng ngực truyền đến gương mặt kề sát của Mandela, trong tai hắn đều là âm thanh tim đập quen thuộc.

“Thống trị đại lục? Vì sao ta phải làm chuyện phiền toái như thế?”

Là do vợ không thích ở không, hay là cơm mềm không thể ăn, vì sao lại phải đi làm ba cái chuyện vừa lao tâm lao lực lại còn thâm hụt tiền của?

Quyền thế địa vị ở xã hội loài người đối với y mà nói đều chỉ là công dã tràng.

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Mandela bám riết không tha mà truy vấn. Không đơn giản là vì muốn thỏa mãn dục vọng của Thiên Hoàn, mà còn vì muốn thông qua đó để tìm thấy giá trị tồn tại của mình.

Bọn họ hiểu nhau yêu nhau, không hề trải qua bất luận một khúc chiết gì, cứ như vậy mà ở bên nhau một cách thật tự nhiên.

Tình yêu khiến cho người ta hèn mọn, cũng làm cho người ta nghi thần nghi quỷ.

Mandela vẫn luôn muốn biết bản thân rốt cuộc đang chiếm giữ vị trí nào ở trong lòng của Thiên Hoàn. Nhân loại này quá mức kỳ lạ, đối với vàng bạc châu báu, y căn bản là chướng mắt.

Vô dục vô cầu, làm người khác không thể tìm thấy nhược điểm.

Nếu như gút mắt về ích lợi có thể gia tăng sự ràng buộc, vậy Mandela sẽ không chút do dự mà tăng thêm cân lượng.

Thiên Hoàn thật ra cũng không thể nói được bản thân rốt cuộc mong muốn điều gì, nhưng y hiểu rõ tính cách của vợ, nếu không đòi lấy thứ gì đó từ trên người hắn, điều đó ngược lại sẽ làm cho hắn bất an.

Loại cảm giác khuyết thiếu sự an toàn nghiêm trọng này đã luôn đi theo hắn trải qua rất nhiều kiếp, cũng không biết là vì sao.

“Nếu nhất định phải nói thì ta đúng là còn thiếu một món binh khí tiện tay.”

Mandela lập tức nói: “Trong bảo khố của ta có mấy thanh đao được chế tạo từ răng nanh rồng, tất cả đều là thần khí, ngày mai liền đưa tới cho ngươi.”

Thiên Hoàn thấy hắn thật sự ngoan ngoãn phục tùng, thừa cơ mà đưa ra tính toán của mình.

“Bất luận ta nói cái gì, ngươi cũng đều đáp ứng sao?”

“Đương nhiên.”

“Vậy về sau làm năm ngày nghỉ hai ngày, ban ngày ban mặt cũng đừng có dính lên người ta.”

“Chuyện này……”

“Ngươi vừa nói cái gì cũng đều đáp ứng!”

“Ta có nói vậy hả?”

“Ha hả, dám chơi trò mất trí nhớ? Nhân phẩm cao quý, một lời nói một gói vàng của Long tộc các ngươi đâu? Bị chó gặm rồi à?”

“……Gâu gâu!”

“……Coi như ngươi lợi hại!”

Bàn về tài ăn nói, Thiên Hoàn vĩnh viễn không thể đấu lại vợ y, trái phải trắng đen ra sao hắn đều có thể lươn lẹo, nếu như thật sự không được thì liền chơi xấu mất trí nhớ.

Vào những thời điểm như thế này…… Nên bỏ nhà ra đi để kháng nghị!

Ặc, nói giỡn thôi. Tốt xấu gì cũng sống nhiều năm như vậy rồi, y đã không còn hăng hái khí phách, dám nghĩ dám làm như khi còn trẻ nữa.

Thế nhưng, vào một đêm không trăng gió lạnh, Thiên Hoàn lại đột nhiên rời khỏi lâu đài của Lục long.

Vác theo một cái bụng to!

Mandela tỉnh dậy từ trong một trận hôn mê kỳ quái, cuối cùng tìm không thấy Thiên Hoàn, liền nổi trận lôi đình.

Là kẻ nào, dám can đảm trộm đi bảo vật từ trong sào huyệt của rồng!

Lục long bi phẫn ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng rồng ngâm xé rách trời cao, vang vọng không hư không vô tận.

Trong lúc Mandela giống như phát điên chạy khắp nơi tìm kiếm người yêu, thì Thiên Hoàn – người bị mất tích, đang khổ mà không nói nên lời.

Y cũng không biết vì sao sự tình lại biến thành như vậy.

Vốn dĩ chỉ là một ngày vô cùng bình thường, vô cùng bình thường làm xong vận động trước khi ngủ, vô cùng bình thường đi tắm rửa một cái, sau đó ăn một ít trái cây bổ sung thể lực.

Kế tiếp, việc lạ bỗng nhiên xảy ra.

Y tựa như mang thai vậy, bụng nhanh chóng phồng lên, bên trong có sinh vật quỷ dị nào đó mấp máy, khống chế cơ thể y.

Mandela không hề phòng bị y, đã nằm trên giường ngủ say.

Trong nháy mắt đó, có lẽ là vì thật sự có máu mủ tương liên, y cảm giác được sát ý đối với Lục long đang phát ra từ thứ nằm trong bụng mình.

Nếu quỷ vật kia thật sự động thủ, Thiên Hoàn liền liều mạng đồng quy vu tận với nó, dù thế nào cũng không để cho nó thực hiện được ý đồ.

Nhưng trong cái rủi có cái may, quỷ vật trong bụng không hề cưỡng bách y động thủ, mà chỉ khống chế cơ thể y lặng lẽ rời khỏi lâu đài.

Ngoại trừ Mandela, nơi đó vẫn còn một thứ khác khiến nó sợ hãi……

Trước khi diệt rồng, bọn họ cần phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ.

Để tránh né Mandela, Thiên Hoàn bị khống chế ẩn nấp trong một sơn động, đứng đối diện là công chúa Medea đang xin lỗi với một vẻ mặt dối trá.

“Thực xin lỗi, Thiên Hoàn đại nhân, ta cũng là bất đắc dĩ thôi.”

Hiện giờ Thiên Hoàn đã hoàn toàn mất đi quyền khống chế thân thể, chỉ còn miệng là có thể cử động.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Công chúa Medea muốn nói lại thôi: “Thiên Hoàn đại nhân, ta chỉ có thể nói cho ngài biết một chuyện, có một người phi thường lợi hại sắp sửa diệt rồng. Thực lực của người này vô cùng mạnh mẽ, gần như có thể so sánh với Thần Quang Minh, ta khẩn cầu hắn rất lâu mới bảo toàn được tánh mạng cho ngài.”

Thiên Hoàn khẽ rùng mình, đối phương có thể không một tiếng động mà khiến y trúng chiêu, sau đó khống chế thân thể y, có thể xác định kẻ này thật sự cao thâm khó đoán.

Ở thế giới này còn có loại cường giả trình độ này sao?

Không bàn tới mấy chuyện ma quỷ của Quang Minh Thần để lừa gạt các tín đồ, thân là Thánh kỵ sĩ, không ai rõ ràng hơn so với y, Quang Minh Thần đã sớm ngã xuống từ hơn mười ngàn năm trước trong thời kỳ suy tàn của các vị thần.

Chính cái chết của thần linh đã mở đầu cho thời đại thống trị của Long tộc trên khắp đại lục.

“Người mà cô nói rốt cuộc là ai?”

Công chúa Medea lắc đầu: “Ta cũng không biết thân phận của người đó, hắn tự xưng là tử địch của Lục long Mandela.”

Thiên Hoàn khó hiểu, trong nguyên tác không hề nhắc tới việc Mandela có tử địch nào khác! Dựa theo tuyến truyện thì quyển tiểu thuyết này đã kết thúc rồi!

Còn lại, chính là kỵ sĩ và cự long hạnh phúc mãi mãi về sau, kết cục đại viên mãn.

Kẻ nào tự tiện thêm diễn!

Có thấy phiền hay không!

Ngay khi công chúa Medea muốn biểu hiện thiện ý của mình, cầm một cốc nước định đút cho Thiên Hoàn uống, nhưng lại bị y vô tình cự tuyệt, thì ở bên ngoài sơn động, nam nhân áo bào trắng chậm rãi bước vào.

Công chúa Medea vừa nhìn thấy hắn liền vội vã đứng dậy, vẻ mặt mang theo ba phần lấy lòng: “Đại nhân, ngài đã tìm được ác long rồi sao?”

Người nọ gật đầu, giọng nói nhu hòa: “Ừm, hắn rất nhanh chóng sẽ tìm tới đây thôi, khứu giác của rồng còn nhanh nhạy hơn cả chó.”

Thiên Hoàn quan sát người này, anh tuấn điển nhã, khí độ ung dung, chỉ có sắc mặt là tái nhợt, lộ ra dáng vẻ hơi chút ốm yếu, làm suy yếu khí thế vốn nên có ở trên người hắn.

Đây là một kẻ có thực lực và địa vị rất cao.

Thiên Hoàn nhận thức được điểm này.

“Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao nhất định phải giết Mandela?”

Nam nhân áo bào trắng lộ ra nụ cười ôn hòa giống như thường ngày, đánh giá Thiên Hoàn, trong mắt hiện ra vài phần hoài niệm.

“Tên của ta là Ân Ly Trần.”

“Là bạn cũ của ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.