Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 74: Sủng Vật Tình Nhân




Trong khi Thiên Hoàn đang ở sào huyệt của cự long hưởng thụ lối sinh hoạt cá mặn của một thú cưng, ăn uống ngủ nghỉ đều có người chiếu cố tỉ mỉ, thì đồng bạn của y – Thần Hi đang thả thư bồ câu về Thần điện.

Gã quay đầu lại, nhìn quét qua một vòng nhóm kỵ sĩ thương tàn, âm thầm lắc đầu.

Xuất sư chưa tiệp đã bị cự long dọa phá gan, bao gồm cả tên Constantine kia, đội ngũ diệt rồng này coi như bỏ.

Hiệp trợ công chúa Medea diệt rồng cũng không tính là việc quan trọng gì, nhưng hiện giờ Thánh kỵ sĩ Thiên Hoàn bị cự long bắt đi, đó lại là chuyện liên quan đến tương lai đại sự của Quang Minh Thần điện.

Trong lòng Thần Hi không phải là không có nghi hoặc, thực lực của Thiên Hoàn ra sao gã là người rõ ràng nhất, kể cả khi có phải đối đầu trực diện với cự long cũng chưa chắc không xảy ra một trận long trời lở đất, như thế nào lại bị bắt đi dễ dàng như thế.

Từ lúc đáp ứng gia nhập vào đội ngũ diệt rồng, đồng bạn của gã đã bắt đầu trở nên thập phần cổ quái.

“Thần điện sẽ phái người tới cứu Thiên Hoàn đại nhân chứ?”

Công chúa Medea đi tới, vẻ mặt chờ đợi. Nàng tuy cũng lo lắng cho an nguy của Thiên Hoàn, nhưng nếu Thần điện có thể phái ra kỵ sĩ tới hiệp trợ thảo phạt cự long, vậy kế hoạch của nàng liền tăng thêm phần nắm chắc.

Thần Hi sao lại không nhìn ra tâm tư của nàng, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Thiên Hoàn trở thành người kế nhiệm đã là việc ván đã đóng thuyền, Giáo Hoàng nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn.”

Gã vốn tưởng rằng đồng bạn của mình có hảo cảm đối với công chúa, nhưng dần dần lại phát hiện ra chuyện không phải là như thế. Ngược lại, cô công chúa này mới là người thường xuyên dùng ánh mắt ái mộ để lén lút nhìn Thiên Hoàn, trong khi vẫn luôn giữ thái độ ái muội đối với Constantine.

Chậc chậc, công chúa hoàng gia đúng là mỹ nhân ngư tám tay. Ngươi cho rằng hôn được tay của nàng chính là có được tâm của nàng, nào biết người ta còn tới bảy cái xúc tu khác.

Gã cũng có chút cảm thấy may mắn, Thiên Hoàn không yêu thầm công chúa, nếu không đời này sợ là sẽ bị hút máu đến chết.

Không hề biết rằng đồng bạn của mình đã phát tin cầu viện trở về Quang Minh Thần điện, Thiên Hoàn lúc này đang thích ý ngâm suối nước nóng. Còn phải nói sao, Long tộc xác thật rất biết cách ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều xa hoa xa xỉ.

Hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài to lớn thô kệch của mình.

Ừm, cũng có khả năng, vợ y chính là dị loại trong số các cự long cũng không chừng.

Ở chung lâu dài, Thiên Hoàn đã có thể nhìn ra Mandela cũng không đặc biệt thích vàng hay bạc. So với những thứ đó, hắn lại trầm mê trò chơi thuần dưỡng thú cưng hơn. Sau khi hai người trở nên thân thuộc, y thậm chí còn có thể bò lên trên lưng cự long, nhảy nhót khắp nơi.

Mandela nhìn bộ dáng tràn ngập vui vẻ của y, vẻ mặt ôn nhu.

Về những phương diện sinh hoạt khác thì lại càng hữu cầu tất ứng.

Ngắn ngủi mấy ngày, ví tiền của y đã đầy tràn vàng bạc châu báo mà Mandela nhét cho.

Cự long đúng là giàu có danh bất hư truyền.

Chỉ là có một việc, y vô cùng không quen.

Mandela phi thường yêu thích thay quần áo cho y, lúc đầu là một ngày một bộ, sau đó liền phát triển thành một ngày ba bốn bộ, tuần suất còn cao hơn cả ăn cơm. Mà chỗ quần áo đó cũng đều do Mandela tự mình may thủ công!

Thiên Hoàn: “……”

Y vốn cũng không muốn thừa nhận, sở dĩ Mandela đối xử tốt với mình như vậy là bởi vì hắn xem y trở thành thú cưng, nhưng lâu ngày quen dần, y dù không muốn cũng phải chấp nhận.

Thôi, không nóng lòng, mưa dầm thấm lâu. Sớm hay muộn cũng có một ngày, Thánh kỵ sĩ y sẽ có thể chuyển nghề thành Long kỵ sĩ.

Thiện ý của y đối với cự long là phát ra từ trong nội tâm, cự long cũng có thể nhận thấy được.

Ở trước mặt y, Mandela càng ngày càng thường xuyên biến thành hình người.

Thời điểm ban đầu là vì Lục long muốn điêu khắc vương miện cho y, móng vuốt khổng lồ hiển nhiên là khó có thể làm ra loại đồ vật tinh xảo như vậy, hắn liền tự nhiên mà biến thành hình người.

Sau đó, có lẽ là tự bản thân Mandela cũng trở nên quen thuộc, luôn bảo trì độ cao thị giác bằng với Thiên Hoàn.

Bàn tay mềm mại tinh tế của nhân loại có thể giúp cho hắn tận tình điểm trang cho Thiên Hoàn mà không cần lo lắng sẽ làm y bị thương. Còn có thể vùi mặt vào trong lồng ngực của y, hưởng thụ cảm giác được hơi thở của y vây quanh.

Tiếp xúc với nhân loại này càng nhiều, Mandela lại càng yêu thích không buông tay.

Sau đó lại phát triển thành ngồi ăn cơm cùng bàn, ngủ cùng một cái giường. Thích người này, tựa hồ chính là chuyện đã khắc vào trong tế bào, không cần bất luận một lý do nào.

Đối với tiến độ công lược siêu nhanh này, Thiên Hoàn cũng có chút mộng bức, không giống như những đời trước, đời này y không hề làm ra chuyện gì làm cho vợ cảm động. Hơn nữa, lần đầu tiên gặp mặt có thể nói là lịch sử đen tối trong cuộc đời của y.

Cự long cái gì cũng không thiếu, cho dù trong lòng tràn ngập cảm tình, y cũng không biết phải nên theo đuổi như thế nào.

Ngược lại, dáng người của Mandela lại càng ngày càng thấp bé hơn, chăm sóc chu đáo, chỉ sợ y không cao hứng, muốn trở về thế giới nhân loại.

Mandela rốt cuộc xem y trở thành cái gì? Sủng vật tình nhân?

Giới hạn này tựa hồ như càng ngày càng mơ hồ.

Ngay khi Thiên Hoàn đang ở sào huyệt của rồng ăn ngon uống tốt, thì đội ngũ đưa dâu của công chúa Medea rốt cuộc cũng tới nơi. Hơn một trăm kỵ sĩ, một đường thiệt hại, khi vừa tới nơi ở của Lục long thì chỉ còn có 5-60 người.

Thương vong tổn thất gần nửa, công chúa Medea thần sắc u ám. Nhưng mặc dù vậy, nàng vẫn không lâm trận đào tẩu. Đối với nàng mà nói, kết cục tồi tệ nhất chính là trở thành cấm luyến của cự long, sinh mệnh an toàn liền có thể không cần quá lo lắng.

Chưa bao giờ nghe nói qua việc cự long sẽ thương tổn đến công chúa hòa thân.

Nhưng nàng vẫn không cam lòng, thanh xuân và tương lai của nàng sao có thể cứ như vậy mà hoài phí ở trên người một kẻ đầu người thân rồng như vậy. Đêm hôm đó, Mandela hóa thân thành pháp sư áo đen, ánh mắt lạnh băng khi hắn dùng dây đằng công kích mình, ký ức của nàng hãy còn rất mới mẻ.

Con Lục long này sẽ không ôm một chút ít thương hại và ôn nhu nào cho nàng.

Nàng cảm nhận được điểm này vô cùng rõ ràng.

Khi Mandela nghe thấy người hầu bạch tinh linh bẩm báo đội ngũ đưa dâu của trưởng công chúa vương quốc Passion đã tới trước cửa, thì hắn đang chuyên tâm điêu khắc vương miện hình ngọn lửa.

“Ta thế nào lại không biết mình đột nhiên có thêm một cô dâu?” Mandela cười nhạo một tiếng.

Thiên Hoàn ở bên cạnh dựng lỗ tai lên: “Vương quốc Passion và ngươi không phải đã ký kết minh ước hay sao? Người ở toàn bộ đại lục đều biết ngươi yêu cầu được cưới công chúa!”

Ngữ khí của y mang theo ba phần ghen tuông, Mandela ý vị thâm trường mà liếc nhìn y một cái: “Nếu vậy, khi chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, vì sao ngươi lại bước xuống từ trên xe ngựa của công chúa?”

Rất nhiều chuyện hắn không đề cập tới, nhưng cũng không đại biểu rằng trong lòng hắn không hiểu rõ. Đặc biệt là loại sinh vật như Lục long, trong số Long tộc cũng coi như có chỉ số thông minh cực cao, là loài rồng có trí tuệ và am hiểu các loại pháp thuật.

Thiên Hoàn đúng lý hợp tình mà cả giận: “Công chúa không muốn gả cho ngươi, ta gả thay nàng, ngươi có ý kiến?”

Mandela phụt một tiếng bật cười, ánh mắt nhu hòa: “Ngươi thật đúng là cái gì cũng dám nói.”

Thiên Hoàn khẽ nâng cằm, Mandela dung túng y lâu rồi, làm y không tự chủ được mà được sủng mà kiêu.

“Nghe không, không cho phép ngươi cưới công chúa, nếu ngươi muốn kết hôn, đối tượng cũng chỉ có thể là ta!”

Tuyên ngôn vô lễ bá đạo như vậy đến từ miệng của một nhân loại, vốn nên làm cho cự long tức giận.

Nhưng trong lòng Mandela lại chỉ có vui sướng. Hắn không thể nói rõ mình hiện giờ đang mang loại cảm tình gì đối với Thiên Hoàn, nhưng nếu nói rằng đó chỉ đơn thuần là sự yêu thích đối với thú cưng thì chính là lừa mình dối người.

Sinh vật có trí tuệ vĩnh viễn không thể nào bị coi như thú vật mà đối đãi.

“Thật ra ta chỉ muốn vương quốc Passion tặng con rối tới đây, nhưng không biết vì sao nhân loại các ngươi lại luôn thích não bổ.”

Hắn nghiêng người qua, ngón tay nhẹ nhàng dán lên khóe miệng mím thẳng của Thiên Hoàn, ôn nhu trấn an.

“Đừng tức giận, ta sẽ xử lý tốt.”

Đoàn người của công chúa Medea nơm nớp lo sợ ngồi trong đại sảnh, chờ đợi cự long xuất hiện, bỗng nhiên trông thấy pháp sư áo đen dung mạo tinh xảo đã gặp qua vào đêm hôm đó đang bước tới.

Mandela lãnh đạm nói với nàng: “Cái gọi là của hồi môn của ngươi, ta sẽ xem như cống phẩm vương quốc Passion dâng hiến cho ta mà nhận lấy. Còn ngươi, người ở đâu thì về chỗ đấy!”   

Công chúa Medea không dám tin mà lẩm bẩm: “Ngươi thả ta đi? Vì sao?”

Mandela không kiên nhẫn nói: “Bảo ngươi đi thì ngươi đi nhanh lên, đừng làm ta phải nói lần thứ hai!”

Hắn phân phó mấy bạch tinh linh xung quanh: “Cho bọn họ nước uống và lương khô, trước khi mặt trời lặn phải rời khỏi lâu đài của ta.”

Mandela xoay người định rời đi, nhưng lại bị Thần Hi gọi lại.

“Khoan đã, Mandela đại nhân, xin hỏi đồng bạn của tôi, Thánh kỵ sĩ Thiên Hoàn có ở chỗ của ngài hay không? Thỉnh cho chúng tôi có chỗ đắc tội, Quang Minh Thần điện chúng tôi nguyện ý dùng đồng vàng để chuộc người!”

Mandela liếc xéo gã: “Ồ? Vậy các ngươi nguyện ý ra giá bao nhiêu?”

Thần Hi quyết đoán mở miệng: “Một trăm ngàn đồng vàng!”

Công chúa Medea khiếp sợ nhìn về phía gã, không ngờ Thiên Hoàn đối với Quang Minh Thần điện lại quan trọng đến như vậy. Hoàng gia một năm thu vào cũng chỉ có hai ba trăm ngàn đồng vàng mà thôi. “Của hồi môn” lần này của nàng tổng cộng cũng chỉ có khoảng 5 ngàn đồng vàng.

Một trăm ngàn đồng vàng, đây là một số tiền khổng lồ đến mức nào.

Mandela bỗng nhiên nở nụ cười.

“Ta cho các ngươi hai trăm ngàn đồng vàng, từ nay về sau, Thánh kỵ sĩ Thiên Hoàn của các ngươi, chính là người của ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.