Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 20




Sau khi vào phòng, Dụ Ninh lại luyện <<Thanh Cương kinh>> thêm một lần nữa, tuy rằng cô đã đả thông các mạch bên trong của cơ thể này, thế nhưng độ nhanh nhạy, uyển chuyển của động tác vẫn không theo kịp chiêu thức, điều này khiến cho cô chỉ có thể tránh né khi gặp lũ zombie.

Dụ Ninh mới thực hiện vài động tác thì toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi như thể mới được vớt từ trong nước ra vậy, khuôn mặt thì trắng bệch y hệt nữ quỷ bò ra từ giếng sâu. Cô biết hôm nay mình cũng chỉ có thể tập đến đây, bây giờ điều cần làm chính là thay  bộ quần áo khác, sau đó ngồi tĩnh tọa thêm một lúc rồi mới bắt đầu đi nghiên cứu miếng ngọc nhỏ trên cổ.

Trong lúc Dụ Ninh tu luyện, miếng ngọc cũng được hấp thu một chút tinh khí đất trời, màu hồng nhạt trước đây giờ thêm vài tia sương mù vờn quanh, làm cho người ta có cảm giác đây không phải là phàm vật.( vật không bình thường, đặc biệt nhé)

Miếng ngọc này khác với chiếc vòng ngọc của bùi thi, bùi thi có thể lấy máu nhận chủ luôn, còn cô thì phải lấy máu mình làm vật dẫn, dùng một lá phù dẫn linh thì nó mới dần sáng lên.

Miếng ngọc lơ lửng ở giữa lá phù, màu máu trên phù rất nhanh biến mất, thành ra gần như màu chỉ nhạt đi một chút là Dụ Ninh phải nhỏ thêm máu mới vào, chẳng bao lâu sau, cô đã phải rút đi không ít máu của mình.

May mắn là thân thể này tuy kém về mặt thể lực nhưng lại được chăm sóc rất tốt, không đến mức khiến cho cô ngất đi vì mất máu quá nhiều.

Vài giây sau, miếng ngọc hồng nhạt bất tri bất giác (biến đổi xảy ra không biết lúc nào) biến thành màu đỏ sẫm, bên trong màu ngọc sáng long lanh  dường như có từng tia máu đỏ đang lưu động.

Thấy mọi việc đã khá ổn, Dụ Ninh thu tay niệm pháp quyết (câu chú đấy ạ, kiểu úm bla vừng ơi mở ra), “Nâng____”

Mảnh ngọc vẫn cố gắng níu lại ở lá phù, tựa như không muốn rời đi nguồn cung cấp máu tuyệt vời ấy, Dụ Ninh hừ lạnh một tiếng,cô  vung ngón tay lên vẽ một lá phù diệt linh ảo trong không khí, mảnh ngoccj lập tức run lên, bay trở về lòng bàn tay chủ nhân.

Dụ Ninh nắm lấy nó, nhỏ một giọt máu vào trong, một tia sáng hồng bắn ra, chỉ một cái chớp mắt, cô đã đi vào một không gian đen nhánh khác.

Khi vừa thấy mảnh ngọc này, Dụ Ninh cũng biết mình sẽ không may mắn như bùi thi, có được một không gian có thể trồng trọt, vậy nên khi nhìn thấy tình trạng trong không gian này, cô cũng không  thất vọng lắm.

Không gian tối đen như mực, chẳng thể nhìn thấy trong đó có gì, đến cả không khí cũng ít, gần như không có, đứng ở trong chưa đến mấy giây, Dụ Ninh đã không chịu được mà phải chui ra ngoài.

Mặc dù không thể xem xét độ rộng của không gian, thế nhưng chỉ cần biết nó không nhỏ là được.

Dụ Ninh phất tay đem chiếc giường trong phòng bỏ vào trong, trong lòng ước chừng nó nằm ở vị trí chính giữa trong không gian, vừa nghĩ, chiếc giường đã được mang ra khỏi mảnh ngọc.

Không gian này, Dụ Ninh định sử dụng để chứa thức ăn, vì vậy ở bên trong không có không khí là tốt nhất, cô nghĩ cách đem không khí trong đó ép ra ngoài, thế nhưng sau đó, Dụ Ninh lại phát hiện ra rằng, không khí trong đó cô có thể điều khiển nó, nhưng lại không thể mang nó ra ngoài, vì vậy, Dụ Ninh đành nghĩ cách khác, dịch chuyển không khí trong không gian ra một khu vực khác trong đó.

Có lẽ cô đã đánh giá quá cao khả năng của mình, Dụ Ninh dùng tinh khí toàn thân nhưng cũng chỉ có thể tạo một góc chân không nhỏ trong không gian này mà không phải là biến đa phần  không gian thành chân không.

Tuy nhiên, làm được như vậy cũng đã là thành công rồi, khu vực chân không rộng khoảng 20 mét vuông, dù không bằng không gian của nữ chính nhưng có còn hơn không.

Làm xong hết mọi thứ thì cũng đã đến bảy giờ, cách thời điểm Cố Tỉ Vực và Triệu Vĩ ra khỏi nhà khoảng ba tiếng.

Dụ Ninh đi xuống phòng khách không thấy Tịch Ái mà chỉ thấy Triệu Trường Các vẫn hôn mê nằm trên ghế salon.

Triệu Trường Các đã có dấu hiệu sắp tỉnh, Dụ Ninh vốn định ẩn phù vào cơ thể của anh ta, chờ anh nhiễm thêm virus zombie thì lại cho thêm vài lá bùa vào nữa.

Thế nhưng bây giờ không phải lúc làm điều đó, vì vậy, Dụ Ninh lấy một lá bùa trong không gian ra, dùng chu sa vẽ phù văn rồi dính nó vào nơi mà anh đã từng bị thương.

Lá bùa vừa tiếp xúc với da thịt thì lập tức biến thành một vòng xoáy nhỏ màu đen, chui vào trong cơ thể Triệu Trường Các, mi tâm (chỗ giữa hai hàng lông mày ý ạ) anh ta lại thâm hơn so với trước một ít, nếu không chú ý thì gần như không thấy được.

Lá bùa nhỏ này của cô không có tác dụng gì lớn, chỉ là đối với một kẻ đã bị nhiễm một chút virus như Triệu Trường Các thì nó lại là vật dẫn khiến anh ta trở thành xác sống sớm hơn.

*******

“Hay là mai chúng ta đi tìm tiểu Thi, có khi mai là cô ấy sẽ quay trở lại.” Tịch Ái rất muốn cùng Triệu Trường Các đi tìm bùi thi, thế nhưng khi nhìn thấy bầu trời tăm tối bên ngoài, cô lại sợ hãi, trời tối, thị lực giảm mạnh, cô lại là người thường, đi ra nhất định sẽ bị lũ quái vật kia ăn thịt mất.

Không lâu sau khi Triệu Trường Các tỉnh lại, anh ta đã biết việc bùi thi đi theo một đám người xa lạ khác, anh tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, thế nhưng vì kiêng kị thực lực của Cố Tỉ Vực nên không dám nổi giận với Dụ Ninh, thấy Tịch Ái nói vậy cũng chẳng thèm quan tâm cô ta, bây giờ mới là đầu tận thế, bùi thi chính là một bàn tay càng, kể cả cô ấy không có không gian thì với việc sở hữu dị năng mạnh mẽ như vậy, cũng đã khiến không ít người thèm nhỏ dãi, hơn nữa, cô lại quá dễ mềm lòng, có một kẻ mạnh như vậy che chở, đồ ngu mới có thể để bùi thi quay trở về biệt thự.

Nghĩ vậy, cơn tức lại dâng lên, chính là bởi Dụ Ninh không biết sự hữu dụng của bùi thi, Cố Tỉ Vực và Triệu Vĩ cũng vậy, họ còn cố tình để đám người kia mang bùi thi đi mất, họ không cần nhưng anh lại rất cần đấy.

“Tiểu Ninh, chẳng lẽ bởi vì em ghen với cô ấy sao?” Không biết Triệu Trường Các lại nghĩ đến cái gì, vẻ mặt anh ta đột nhiên nhu hòa xuống, khuôn mặt vốn có vẻ lịch sự nho nhã, lúc này lại tỏ ra ôn hòa khiến cho người ta rất có thiện cảm.

Tịch Ái thấy vậy, ánh mắt lập tức biến thành ghen ghét, Dụ Ninh rõ ràng không có quan hệ với nhà họ Cố, trừ khuôn mặt ra cũng chẳng còn ưu điểm nào khác, thế mà lại có một người bạn trai ưu tú như Trường Các, cô tốt hơn cô ta bao nhiêu, đáng lẽ cô cũng phải được người tài giỏi yêu thích hơn chứ.

“Dụ Ninh, bình thường cô đã có lòng dạ hẹp hòi, thích tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt tôi không nói, thế nhưng không ngờ cô lại ác đến vậy, tôi thấy cô rõ ràng là cố ý để tiểu Thi đi cùng nhóm người kia mà.” Tịch Ái trợn tròn mắt, âm dương quái khí (1) nói.

Lúc này, Dụ Ninh đang đứng bên tủ lạnh, cau mày nhìn một đống thực phẩm trong đó, có thể nói tâm trạng đã kém đến cực điểm, nếu không phải sợ bị Cố Tỉ Vực phát hiện manh mối, cô đã giết chết hai kẻ suốt ngày phát tạp âm này rồi.

Dụ Ninh không biết rằng, một cái nhawnn mày của cô cũng khiến Triệu Trường Các càng thêm khẳng định suy đoán của mình, trước kia, Dụ Ninh luôn thỏa mãn mọi yêu cầu của anh, anh nói chuyện với bùi thi chưa quá hai câu, cô cũng có thể tức giận nửa ngày, tình cảm sâu đậm như vậy  sao có thể nói đổi là đổi ngay được.

Với ý nghĩ như vậy, mặc dù tức giận vì Dụ Ninh đuổi phù bảo mệnh của mình đi mất, thế nhưng trong lòng Triệu Trường Các lại dâng lên một tia thỏa mãn, ngay cả khuôn mặt đã nhìn quen một năm nay cũng bỗng có vẻ đẹp lên nhiều:”Tiểu Ninh, anh và tiểu Thi chỉ là thanh mai trúc mã, anh quen biết cô ấy hơn mười năm rồi, nếu có chuyện gì thì đã sớm phát sinh, thực lòng anh chỉ coi tiểu Thi là em gái.”

Nói xong, thấy vẻ mặt Dụ Ninh vẫn lạnh nhạt, chẳng thay đổi gì, Triệu Trường Các lại tỏ ra khổ sở:”Tiểu Ninh, em và Cố Tỉ Vực là quan hệ gì vậy? Anh không tiếc mạng sống để đến đây cứu em, vậy mà lại thấy hai người thân mật như vậy, khiến anh thấy mình như một trò cuồi vậy. Nếu em và anh ta có gì thì tại sao lại đồng ý làm bạn gái anh?”

“A!”

Nghe được câu nói của Triệu Trường Các, Tịch Ái không khống chế được mà hét lên một tiếng, đôi tay nắm chặt như thể muốn xông lên đánh Dụ Ninh một phát, cô chỉ thấy Dụ Ninh và Cố Tỉ Vực đã hòa hoãn mà không ngờ quan hệ của bọn họ lại là như vậy

“Dụ Ninh, đồ đê tiện này, mẹ cô không biết xấu hổ quyến rũ bác hai, bây giờ cô còn dám đi quyến rũ anh cả nữa….”

Cô ta còn chưa mắng xong đã bị Dụ Ninh bóp cổ. Tịch Ái ngay lập tức cảm thấy hít thở khó khăn, con mắt mở to, dường như muốn lòi ra ngoài, cái người rõ ràng đứng cách cô hơn mười bước, vậy mà không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cô.

Dụ Ninh cũng không định giết Tịch Ái, bóp chặt cổ cô ta vài giây rồi lại hơi thả lỏng, thế nhưng cô cũng không định bỏ tay ra.

Tịch Ái muốn giãy giụa ra, Dụ Ninh lập tức vòng tay khống chế cả tay của cô:”Cô muốn làm gì.”

Cô đã từng nghĩ đến cảnh mình cãi vã, thậm chí động tay động chân với Dụ Ninh, nhưng không ngờ khi chuyện đó xảy ra, mình lại trở thành kẻ yếu như vậy, vì vậy giọng nói cũng mang theo chút sợ hãi.

Ánh mắt Dụ Ninh rất lạnh lùng, ánh mắt ấy khiến cô có cảm giác như cô ấy muốn gết mình vậy.

Sắc mặt Tịch Ái tím hồng lên, đôi tay cũng đau đến nỗi mồ hôi chảy ròng, Dụ Ninh thấy đã thành công dọa cô ta liền bỏ tay ra, ném Tịch Ái lên ghế:”Cố đoán đi?”

Triệu Trường Các bị hành động vừa rồi của Dụ Ninh làm cho sợ hết hồn, nhớ lại cái lúc cô chiến đấu với lũ zombie, khi ánh mắt cô quét qua đây, anh bỗng quên mất mình có dị năng mà sợ hãi lùi lại hai bước, chân như nhũn ra:”Tiểu Ninh, tại sao em lại biến thành cái dạng này……..”

Bởi mấy động tác này mà bụng cô lại có vẻ càng đói hơn, vì vậy đành phải bỏ qua ý định tiện thể đánh tên Triệu Trường Các kia một phát.

“Mấy người quá ồn, chẳng có một vị chủ nhân nào sẽ thích một con chó suốt ngày sủa bậy.”

“Dụ Ninh, ý cô là gì!” vẻ mặt Triệu Trường Các xanh mét rồi lại trắng bệch, câu nói đầy khinh miệt của cô khiến anh tức giận đến run lên.

(1) âm dương quái khí: cổ quái, khó đoán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.