Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay

Chương 14: Cô không phải người mà là tôi




Sau khi im lặng một lát, Diệp Huyên yếu ớt phản bác lại: “Cô, cô nói bậy bạ gì đó? Tôi sao có thể…”

“Có phải nói bậy hay không, trong lòng cô hiểu rõ nhất.” Sau khi chải tóc xong, Tô Lục cúi người cầm lấy bộ quần áo bắt đầu thay, lau đi vết máu không biết lây dính khi nào ở trên mặt, tuy rằng rất muốn tắm rửa một chút, nhưng ở thời điểm này mỗi một giọt nước đều vô cùng quý giá, không ai lại lãng phí như vậy. Huống chi, trong gian phòng hoàn toàn không có nước, cho nên cũng chỉ có thể nhịn. Đi vào thế giới này không khiến tâm tình của Tô Lục không quá vui vẻ, nhưng cũng may, cô có một phương thức không tệ để giảm đi áp lực —— miệng pháo.

“Tôi…”

“Khi phát hiện mình có thể giúp đỡ người khác, rất vui vẻ phải không?”

“… Điều này có gì kì quái sao?”

“Chuyện này đương nhiên không kỳ quái.” Tô Lục bình tĩnh nói tiếp, “Giúp người khác là một chuyện tốt, làm chuyện tốt thì trong lòng sẽ vui vẻ, rất bình thường.”

“Thế…”

Tô Lục tiếp tục nói: “Nhưng coi chuyện giúp đỡ người khác là ý nghĩa của toàn bộ cuộc đời mình thì có đúng không?” Đây cũng là điểm “không bình thường” nhất của Diệp Huyên mà cô cảm thấy, trong lòng cô lúc nào cũng vang vọng lời nói —— chỉ cần có thể giúp được người khác, cho dù có lập tức chết đi, cũng không sao cả.

“Tôi không cảm thấy chuyện này có gì sai cả!”

“Đúng vậy, bởi vì cô vẫn sống như thế, không làm như như vậy căn bản cô không thể sống không nổi.”

“… Câm miệng! Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe!!!”

Sau một cơn dao động kịch liệt, giọng nói của Diệp Huyên không vang lên nữa.

Một lát sau, giọng nói của dép xỏ ngón thật cẩn thận vang lên: “Cái kia… em gái à…”

“Chuyện gì?”

“Khụ, Diệp Huyên còn đang trong thời kỳ suy yếu, em gái có thể ngừng công kích cô ta được không? Sẽ có tai nạn chết người…”

“Ừ.”

“Hà, tôi biết em gái là một người tâm địa thiện lương, nhất định sẽ đáp ứng.”

“Anh đang châm chọc tôi sao?”

“…” Cứu mạng! Thời buổi này nói thật thà cũng không được tin tưởng sao?

“Ha ha.”

“… Xin em gái đừng như vậy.” Hắn thật sự cảm thấy rất lạnh.

Thiện lương, nó vốn là một từ rất tốt đẹp, nhưng sau khi chứng kiến cách em gái Diệp Huyên “thiện lương”, Tô Lục quyết định, sau này ai còn dám khen cô như vậy, sẽ dùng “đặc sắc mỹ thực” mà phun vào mặt đối phương!

Thế nhưng, đúng như vừa nãy Tô Lục nói, Diệp Huyên sống như thế, không phải không có nguyên nhân.

Mọi chuyện bắt đầu khi Tiểu Huyên đang học tiểu học, khi cô đi theo cha mẹ đến tiệm vàng, lại bất hạnh gặp phải cướp. Bọn cướp ra lệnh cho mọi người đưa hai tay ra phía sau ôm lấy đầu nằm sấp trên mặt đất, tất cả mọi người làm theo. Diệp Huyên bị cha mẹ ôm lấy nằm sấp xuống trong nháy mắt, gấu bông trên tay không cẩn thận bị trượt ra ngoài, gần ngay trước mắt, nhưng không thể với đến. Một đứa nhỏ sáu tuổi, vẫn là cái tuổi ngây thơ, không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, cũng không rõ vì sao ánh mắt cha mẹ lại lộ ra vẻ mặt kỳ quái như vậy, cũng không hiểu vì sao mọi người đều nằm sấp xuống sàn nhà, tất cả suy nghĩ đều đặt vào con gấu bông yêu thích rơi ở chỗ kia.

Tâm lý như thế lại khiến cô bé lớn gan thừa dịp bọn cướp xoay người, bước về phía trước, hơn nữa thành công nắm được gấu bông.

Đúng lúc này, một tên cướp quay đầu lại, quát chói tai: “Mày làm cái gì?”

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong nháy mắt.

Nếu bọn cướp thấy rõ đó chỉ là một đứa trẻ con muốn nhặt lại món đồ chơi của mình, có lẽ sẽ không xảy ra bi kịch sau đó; nếu cha của Diệp Huyên không vì khẩn trương quá độ mà chồm người lên, có lẽ cũng sẽ không xảy ra bi kịch sau đó…

Nhưng rất tiếc, nó đã xảy ra.

Những tên cướp còn lại bị tiếng quát của đồng bọn làm giật mình, theo bản năng nổ súng.

Kết cục không cần nói cũng biết, cha của Diệp Huyên vì bảo vệ con gái, bị bắn chết. Không chỉ như thế, còn có vài người vô tội cũng ở trong rối loạn mà bị bọn cướp bắn chết.

Sau khi bọn cướp nổ súng, phát hiện tình thế không ổn, lập tức cướp xe đào tẩu.

Mà khi Diệp Huyên được cảnh sát lôi ra từ dưới thân thể người đàn ông đầy máu, cô vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngây ngốc đẩy đẩy người cha đã không còn nhúc nhích: “Cha, cha ơi, cha chảy thật nhiều máu, nhanh đứng lên, cha ơi…” Rốt cục đến đây cô cũng bị tình huống trước mặt sợ tới mức khóc òa thành tiếng, nhưng người thường ôm cô dỗ dành, đã vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

Cảnh tượng này, thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của Diệp Huyên sau này, mà mỗi lần đều đau thấu tim gan —— cô có thể cảm nhận được, thân thể của cha trở nên lạnh dần; có thể nhìn thấy máu ở vết thương dần dần ngừng chảy; có thể cảm nhận được sinh mệnh cha cô dần dần trôi đi. Nhưng cái gì cô cũng không làm được, không chỉ như thế, mà tất cả mọi chuyện đều do chính cô gây ra.

Người đầy mồ hôi lạnh, cảnh tượng trong mơ không rét mà run, cuối cùng là ánh mắt đầy oán hận của mẹ.

—— đúng vậy, sau đó mẹ cô rất hận cô.

—— hoặc nói không chỉ là mẹ, rất nhiều người đều hận cô, bởi vì cô là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện. Tuổi nhỏ không hiểu chuyện không còn là cái cớ nữa, hành động của cô đã hại chết cha mình, cũng hại chết những người khác.

Tuy rằng cảnh sát và báo chí không công khai chuyện này ra, nhưng nó vẫn được truyền qua miệng của mọi người, dần dần Diệp Huyên bị bài xích ở trường học, ở trong khu phố cô ở, bị gọi thành “kẻ giết người”, mà mẹ của cô một lần chịu tổn thương, cũng bị công ty tìm nguyên nhân khác đuổi việc.

Rốt cuộc trong thành phố kia không còn chỗ cho mẹ con hai người, cứ như vậy rời đi.

Sau đó mẹ của Diệp Huyên bỏ lại con gái cho mẹ mình, hay cũng chính là bà ngoại Diệp Huyên, xoay người rời đi. Vốn bà ấy muốn đưa Diệp Huyên đến chỗ ông bà nội của cô, nhưng đáng tiếc, hai người ấy cũng không muốn nhận đứa cháu gái đã trực tiếp giết chết con trai mình.

Thời gian trôi qua, cho đến tận khi lên trung học, Diệp Huyên vẫn không gặp lại mẹ mình.

Mà mẹ của Diệp Huyên cũng ở bên ngoài kết hôn sinh con, có cuộc sống mới hạnh phúc, dường như quên mất mình từng có một đứa con gái, cũng chưa bao giờ trở về, chỉ có phí sinh hoạt hàng tháng vẫn gửi đều.

Hai gia đình cứ duy trì quan hệ ‘chẳng mấy quen thân’ như vậy, cho đến khi… bà ngoại Diệp Huyên qua đời.

Bà ngoại không phải chết vì già yếu bệnh tật, mà là trên đường đưa ô cho Diệp Huyên khi đó đang học lớp mười hai, bị một chiếc xe máy đụng phải. Sau khi xô chết người, lái xe bỏ chạy, ngày đó, trời rất tối, sấm sét rất lớn, mưa rất nặng, những người qua đường vội vàng trở về nhà đều không phát hiện trong một ngõ nhỏ ven đường, một bà lão trên người đầy mồ hôi, máu và nước mưa, đang đau đớn giãy dụa. Bà cố hết sức lết về phía đầu ngõ nhỏ, bởi vì bà hiểu như vậy mới có người nhìn thấy để cứu mình. Cuối cùng, khoảng hai thước nữa ra khỏi ngõ nhỏ, bà vĩnh viễn ngừng lại động tác.

Sau khi tan học Diệp Huyên đội mưa về nhà nhìn thấy cảnh tượng kia.

Một khắc đó, ký ức đen tối ùa về, dường như đông lạnh toàn bộ thể xác và tinh thần của cô trong gió lạnh mưa rét, bất luận cô có khóc lóc kêu gào như thế nào, bà ngoại cũng không mở mắt ra.

Sẽ không nắm tay cô đi trên đường; sẽ không vuốt ve đầu cô; cũng sẽ không ngồi nửa giờ trên xe bus, chỉ để đi mua loại bánh mà cô thích nhất.

Cái gì đều không còn.

Mưa to cọ rửa tất cả dấu vết, cho nên cuối cùng không thể tìm được phạm nhân.

Trong lễ tang, mẹ của Diệp Huyên trở lại, câu duy nhất bà ta nói với Diệp Huyên chính là: “Mày trời sinh đã là tai họa, sống chỉ hại người.” Ánh mắt của bà ta mang theo hận thù đến tận xương, hoàn toàn trùng khớp với ánh mắt trong trí nhớ, trong mộng cảnh.

Mà những lời này, cũng khắc sâu vào tận xương của Diệp Huyên, như chiếc lưới sắt tàn nhẫn thắt lấy linh hồn cô.

Không, cô không phải tai họa, không phải sống để hại người.

Mỗi khi muốn phản bác như vậy, sẽ có giọng nói vang lên bên tai: “Nếu không phải, cha vì ai mà chết, bà ngoại vì ai mà chết, những người vô tội kia vì ai mà chết?”

Nếu không gặp được người kia, có lẽ cô đã phát điên lên rồi.

Đến nay Diệp Huyên vẫn không biết người kia tên họ là gì, diện mạo cũng đã mơ hồ, chỉ nhớ đó là một cô gái có đôi mắt rất dịu dàng, sau khi Diệp Huyên nhặt giúp cô ấy một quả táo bị rơi xuống đất, cô gái mỉm cười nói: “Cám ơn cô, thật sự là một ân huệ lớn.”

“… Tôi giúp cô?”

Có lẽ do ngữ khí rất cẩn thận của Diệp Huyên, hoặc do nguyên nhân nào khác, cô gái kia rất khẳng định gật đầu: “Đúng vậy, cô đã giúp tôi.”

Trong khoảnh khắc đó, dường như có một cánh cửa lớn mở rộng trước mắt Diệp Huyên.

Xem đi, cô vẫn có thể giúp đỡ người khác.

Cô không phải tai họa, không phải yêu tinh hại người, cô có thể sống để giúp đỡ người khác.

Có thể nói, ý niệm đó đã giúp đỡ Diệp Huyên sống đến ngày hôm nay, cũng trực tiếp hình thành nên tính cách nhìn qua có vẻ là “giúp người làm vui” nhưng thật ra đã vô cùng không bình thường của cô. Bị người khác ruồng bỏ, thương tổn, không phải không khó chịu, nhưng đồng thời cô lại có cảm giác mình không có tư cách để oán giận —— bởi vì trong lòng cô, căn bản không coi mình là “người”, chỉ là một “kẻ chuộc lỗi” không xứng sống sót, trời sinh đã thấp kém hơn “người”, sống vì giúp đỡ người khác, vì thế mà chết mới có ý nghĩa.

Tương lai của Diệp Huyên đã sớm kết thúc trong quá khứ, hiện tại cô cũng chỉ vì quá khứ mà sống.

Tô Lục không chán ghét Diệp Huyên, bởi vì lòng của cô ấy, thật sự vô cùng tốt, cho dù điểm xuất phát không chính xác, nhưng chỉ cần giúp được người khác, chính là hành động có ích; nhưng đồng thời cô cũng chán ghét Diệp Huyên, bởi vì một Diệp Huyên như thế cuối cùng sẽ khiến bản thân chìm sâu vào ám ảnh trong quá khứ càng lúc càng khó thoát, hiện tại hồi tưởng lại quá khứ đen tối kia, cảm thấy thật sự ngu xuẩn.

Cho nên, Tô Lục mới không thể khống chế được mà nói ra những lời nói tổn thương như vậy.

Chấp nhận hành vi của Diệp Huyên không có nghĩa là tán đồng tư duy của cô ấy.

Thánh mẫu? Tô Lục hoan nghênh, trên thế giới này càng nhiều thánh mẫu càng tốt, ít nhất những người ấy thật tâm làm chuyện tốt, cuối cùng sẽ có người bởi vậy mà được hưởng lợi. Những thánh mẫu thật sự hẳn là nên thiện lương, khoan dung, nắm được điểm mấu chốt, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm. Mà nói đến cùng, Diệp Huyên chỉ là một ” ngụy thánh mẫu” bị nhốt trong bóng ma không thể thoát ra, ép buộc bản thân phải giúp đỡ người khác mới có được “tư cách sinh tồn” mà thôi, chỉ biết phải giúp người, lại bị điều này che mắt, không biết nên làm gì, không nên làm gì.

Ở xã hội bình thường thì cũng thôi đi, nhưng sống trong thế giới như thế này, không chỉ hủy diệt bản thân, còn rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến người khác.

Nói tóm lại, đây là bệnh, phải trị!

Có điều rất tiếc, Tô Lục không phải thầy thuốc, không trị được bệnh này.

Cô đứng dậy, đem theo con đao nhỏ giấu dưới gối nhét vào trong túi, lại đem đệm nhấc lên tiếp tục tìm kiếm vật phẩm có thể dùng được, nhẹ nhàng nói: “Tôi và cô không giống nhau, tôi nhớ rất rõ ràng —— tôi là người.”

“Trong lòng mỗi người đều có một vạch giới hạn, một khi bước qua nó sẽ khó mà quay lại. Đến lúc đó, cho dù bề ngoài có giống người, nhưng bản chất đã không phải, chỉ là quái vật mà thôi. Duy trì ngoại hình của con người, nhưng làm những chuyện con người không làm.”

“Tôi sẽ không biến mình thành quái vật.”

“Tôi cũng sẽ không sinh lòng thương hại với quái vật.”

“Lại càng không muốn bản thân chết, sinh mệnh rất quý giá, sống có thể làm rất nhiều chuyện, chết thì tất cả đều trở nên vô nghĩa.”

Diệp Huyên không nhịn được lại mở miệng: “Tôi…”

“Câm miệng, sau này cô muốn thế nào sẽ không liên quan gì đến tôi, cho nên trong khoảng thời gian này, ngoan ngoãn nghe lời cho tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.