Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 41: Cúp điện




Khoảnh khắc Bạch Dã nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập ý cười, miệng còn nói mấy lời khiến cho người ta dễ hiểu lầm, cô không chịu nổi. Phương Tố Y bối rối chưa kịp trả lời thì Bạch Thiên đã nhanh nhảu đáp:

“Dạ được, con thay mẹ con trả lời ạ.”1

Thằng bé vừa nói vừa nhe răng cười làm Phương Tố Y cũng phải bật cười theo. Thời gian này chung đụng với Bạch Dã, sớm tối ở gần nhau, nói không rung động thì là nói dối.

Phương Tố Y nâng mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh, dưới cặp kính kia là đôi mắt thâm thúy chứa đựng sự huyền bí, rất dễ làm cho người ta chìm đắm.

Cô bỗng phát hiện… hình như cô cũng không bài xích chuyện lấy thân báo đáp lắm!

Bạch Dã luôn biết nhìn sắc mặt người khác, anh mở cửa xe cho cô rồi nói:

“Cứ từ từ suy nghĩ, tôi rất nghiêm túc đấy.”

Anh sợ vồ vập quá sẽ khiến cho Phương Tố Y nghĩ anh dễ dãi, không phải với ai anh cũng nói những lời như thế, mà sự thật là lúc ở bên cạnh Phương Tố Y khá thoải mái, dễ chịu. Có lẽ vì sự dịu dàng của cô chăng?

Trở về nhà, Phương Tố Y bắt đầu xem hợp đồng lao động và bản kế hoạch mà công ty đưa. Lịch làm rất căng, nếu cô nhận việc thì thời gian ở bên cạnh Bạch Thiên không nhiều nữa, mà trước đó cô từng hứa với Bạch Dã sẽ chăm sóc cho thằng bé.

Nghĩ nghĩ, Phương Tố Y ra ngoài hỏi ý Bạch Dã. Anh ngồi trong phòng khách, để con trai ngồi trên đùi mình, hai cha con thong thả xem tivi cùng nhau, khung cảnh yên bình thật.

Đối với chuyện công việc của cô, Bạch Dã nói:

“Em đi làm cả tuần trừ chủ nhật sao? Hừm, bình thường Bạch Thiên ở trường nên em không cần bận tâm quá, thứ bảy thì đưa thằng bé theo là được.”

“Vậy có ổn không? Dù sao thằng bé cũng…”

“Con muốn đi ạ!” Bạch Thiên giơ tay lên cao phát biểu ý kiến.

“Cục cưng đã gọi em là mẹ thì em không cần khách khí.”

Hai cha con bọn họ dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Phương Tố Y, giống như bất kể cô làm gì họ cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Cô chưa từng thấy ấm áp như vậy, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh, hít sâu một hơi sau đó thấp thỏm hỏi:

“Anh thật sự nghiêm túc về mối quan hệ này chứ?”

Bạch Dã bất giác ngồi thẳng người dậy, anh không nhìn cô mà đáp:

“Tố Y, tuy rằng nói lời này có chút sớm nhưng… hình như tôi đã thích em rồi.”

Những lời này vô cùng nhẹ nhàng, bình tĩnh, không có cảm giác như đang tỏ tình chút nào, vậy mà Phương Tố Y xấu hổ đến mức ngừng thở. Cô mím chặt môi không dám nhúc nhích, hai bàn tay đặt trên đùi nắm chặt lại.

“Vì vậy, em có bằng lòng cho tôi một cơ hội không? Chúng ta có thể bắt đầu từ việc hẹn hò. Dù sao người ở công ty đều cho rằng em là vợ tôi rồi.”

Phương Tố Y bỗng nhớ ngày đó mình đến chỗ Bạch Dã, đúng thật bởi vì một phút nóng đầu muốn giúp đỡ anh mà biến thành vợ anh, còn gì để thẹn thùng nữa chứ?

Nói thật, không chỉ Phương Tố Y hồi hộp mà Bạch Dã cũng sắp không thở nổi nữa. Từ trước đến giờ anh chưa từng tỏ tình với cô gái nào cả, là một người đàn ông có con nhưng còn zin!

Không biết qua bao lâu, bên cạnh truyền tới giọng nói nhỏ như muỗi kêu của Phương Tố Y:

“Được.”

Sau chữ “được” kia lại là một khoảng không kéo dài, hai người im lặng mãi làm Bạch Thiên cũng khó chịu, ngứa ngáy mà nói:

“Mẹ đồng ý rồi, ngày mai sẽ làm đám cưới sao ạ?”1

“Không phải…” Bạch Dã bó tay với thằng bé. “Ai nói với con thế?”

“Con xem trên tivi thấy ạ.”

Sự ngây ngô của cục cưng phá vỡ không khí kỳ quặc gượng gạo giữa hai người lớn, Bạch Dã đưa tay ra, bỗng nhiên kéo Phương Tố Y đến gần rồi ôm lấy cô.

Bình thường họ vẫn khá giữ kẽ, bây giờ thì anh không hề kiêng kị gì nữa. Một tay đưa lên che mắt con trai, Bạch Dã cúi đầu xuống hôn lên đôi môi hồng hào mềm mại của Phương Tố Y. Anh đã muốn làm như vậy lâu rồi!

Hơi thở ấm nóng mang theo hương thơm đặc biệt của Bạch Dã tràn ngập khứu giác, Phương Tố Y vừa bất ngờ vừa xấu hổ không dám mở mắt ra, để mặc cho anh hôn.

Trước mắt bỗng tối đen làm Bạch Thiên lẩm bẩm:

“Ba ơi, cúp điện rồi sao ạ?”

Bạch Dã chạm nhẹ lên môi Phương Tố Y, đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, quyến luyến hút lấy hương thơm của cô. Động tác của anh cực kỳ nhanh, tuy rằng còn muốn nhiều hơn nữa nhưng con trai đang ở bên cạnh, anh không thể quá khích.

Bạch Dã ngồi thẳng người dậy, buông tay ra khỏi mắt Bạch Thiên rồi nói:

“Cúp điện đấy.”

Gò má Phương Tố Y đỏ bừng, trên môi còn lưu lại hương thơm và cảm giác mềm mại ươn ướt ban nãy làm cô không cách nào nhìn thẳng vào anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.