Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 12: Nóng mặt




Cả buổi tối hôm đó, Phương Tố Y không cách nào ngủ được.

Tô Kiều nấu một gói mì rồi gọi cô qua ăn cùng, hai người vừa ngồi bệt dưới sàn nhà lót gạch men vừa tâm sự về chuyện đời.

“Không có người này thì có người khác, cậu xinh xắn, vừa hiểu chuyện vừa biết phấn đấu, nấu ăn ngon, tháo vát nữa, ai mà cưới được cậu chắc chắn sẽ rất sung sướng.”

Trong lúc bạn mình buồn tủi vì chuyện chia tay, Tô Kiều không thể bỏ mặc, cô nàng cố gắng dùng hết lời tốt đẹp để an ủi Phương Tố Y và đã thành công chọc cho cô cười.

Giờ cũng không thể làm gì khác, hy vọng mai sau Vương Kính đừng dây dưa với cô nữa là được.

Ăn tối xong, Phương Tố Y dẹp bỏ mọi suy nghĩ rồi trèo lên giường nằm. Có lẽ bởi vì thời gian qua đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống này nên cô không cảm thấy tổn thương và bất ổn như mình tưởng, nhưng mắt vẫn cứ mở to nhìn trần nhà.

Ngày hôm sau.

Phương Tố Y tỉnh giấc trong trạng thái hơi rệu rã, cô sửa soạn sơ qua rồi lê thân mình mệt mỏi ra ngoài. Lớp trang điểm kỹ càng trên mắt cũng không thể che nổi quầng thâm.

Dưới nhà trọ đậu một chiếc xe thể thao màu bạc, không giống như bình thường, hôm nay Bạch Dã mặc áo sơ mi đen thay cho tây trang lịch lãm.

Phương Tố Y phải công nhận anh là một người đàn ông có sức thu hút, đôi mắt luôn tạo cho người đối diện cảm giác thâm sâu khó dò, dáng vẻ thành đạt này rất đốn tim phụ nữ. Nhìn lại bản thân ăn mặc không được phong cách mà quá đỗi bình thường, chân cô bước chậm dần, suýt chút nữa từ bỏ việc đi chơi với người ta.

Như thường lệ, Bạch Thiên vui vẻ chạy về phía Phương Tố Y rồi chờ cô cúi xuống thì sà vào vòng tay của cô. Má tròn bầu bĩnh, da thịt trắng trẻo hồng hào, nhìn một cái liền muốn hôn nhẹ lên đó.

Ba người lên xe rời đi, nghe nói là Bạch Thiên muốn đến công viên giải trí vì bình thường ở đó có nhiều gia đình đi cùng nhau trông rất hạnh phúc. Thiếu thốn tình thương của mẹ đã lâu, thằng bé cực độ phấn khích, cả khuôn mặt nhỏ ửng hồng.

Hai tay Bạch Thiên chia ra nắm lấy tay của cha và “mẹ”, biến bọn họ thành một gia đình nhỏ hạnh phúc.

Từ đầu đến cuối Bạch Dã đều rất kiệm lời, thỉnh thoảng chỉ lên tiếng đáp khi Bạch Thiên gọi hoặc mở miệng hưởng ứng khi Phương Tố Y và con trai anh nói chuyện với nhau.

Thế giới của Phương Tố Y và Bạch Dã rất khác biệt, một người ở trên cao, một người ở tận sâu dưới đáy của xã hội. Vì vậy cô cũng không muốn chủ động mở lời, chỉ cần làm tốt việc của bản thân thôi.

Bên trong công viên lúc này ồn ào náo nhiệt, người đến người đi vô cùng đông đúc. Phương Tố Y cúi người ôm Bạch Thiên lên để cho thằng bé nhìn rõ phía trước hơn, vừa mới đứng thẳng dậy thì không biết bị ai đụng trúng một cái thật mạnh. Cô lập tức lảo đảo, vội vàng ôm chặt lấy Bạch Thiên.

“Cẩn thận!” Gần như là phản xạ trong vô thức, Bạch Dã hô lên rồi đưa tay ra kéo Phương Tố Y vào lòng, ôm cả cô và con trai lại.

Tay áo sơ mi của anh xắn lên cao để lộ cơ bắp săn chắc, Phương Tố Y đưa mắt nhìn gân xanh trên đó, không hiểu sao tim đập nhanh như điên. Sau lưng truyền tới cảm giác ấm ấm, lồng ngực của Bạch Dã áp vào người cô, lúc anh bị đẩy trúng còn chồm tới. Khoảng cách giữa họ gần như bằng không!

Nóng quá! Tim đập quá nhanh khiến hai gò má cô đỏ ửng cả rồi!

Người phía sau lại ép về phía họ, Phương Tố Y và Bạch Thiên bị kẹp giữa Bạch Dã với hàng rào ngăn cách khách tham quan với khu trò chơi, tư thế lúc này quả thật có chút ngại ngùng.

Bạch Thiên hồn nhiên không hay biết, chỉ tay vào trong khu trò chơi rồi vui vẻ nói:

“Con muốn ngồi cái cốc xoay.”

“À, ừ…” Phương Tố Y thấp giọng đáp lại.

Mùi hương nước hoa trên người Bạch Dã thơm mát, cũng không rõ là mùi gì nhưng có cảm giác hơi ngọt, lại không ngấy. Ngửi qua một lát, Phương Tố Y đột nhiên thấy đầu óc trống rỗng.

Đúng thật rất khó để cô giữ cho bản thân bình tĩnh trước sự đụng chạm này. Bạch Dã là hình mẫu lý tưởng của bao nhiêu người con gái chứ không riêng gì cô, nhưng cô lại thấy mình không xứng để mơ tưởng, hơn nữa cũng mới chia tay bạn trai chưa lâu. Cô vội vàng vứt suy nghĩ xa vời ra khỏi đầu.

Bạch Dã cúi đầu quan sát phần cổ và lỗ tai ửng hồng của Phương Tố Y, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.

Anh dù sao cũng là đàn ông, vẫn sẽ có cảm giác với người khác phái, đặc biệt là khi cô gái này vô cùng hiểu chuyện và không chủ động tán tỉnh anh thì anh càng có hứng thú.

Con người Bạch Dã rất kỳ quặc, nếu người khác thể hiện tình cảm lộ liễu với anh sẽ khiến anh phản cảm, vì một số hành động cố tình gây sự chú ý của họ thật giả dối. Ngược lại, anh thích những cô gái như Phương Tố Y, thật thà với cảm xúc của mình nhưng cũng biết giữ kẽ.

Khi Bạch Dã lui về phía sau, Phương Tố Y vẫn không dám nhúc nhích mà giữ nguyên tư thế ôm Bạch Thiên đứng ở đó một lúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.