Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 834: Là người phụ nữ của tôi, rất khó khăn sao?




Bạc Dạ biết hiện giờ Đường Thi bình tĩnh nhàn nhạt như vậy là bởi vì trước kia cô đã trài qua quá nhiều, cô có thể nói không thèm để ý, nhưng nhất định bởi vì cô đã từng bị sự quan tâm tra tân, nên mới trở thành quan tâm hay không quan tâm cũng không sao cả.

Bạc Dạ kinh ngạc nhìn Đường Thi, anh đột nhiên không biết nói gi.

Giống như anh cũng không có tư cách để giải thích.

Người đàn ông chi nằm tay lại, chậm rãi nằm lấy bàn tay của Đường Thi, sau đó nói với Đường Thị: "Em.. lúc em gãy tay, có đau không?"

Đường Thi rút tay ra, quay mặt đi thật lâu sau mới nói: "Đã quên rồi."

Đây là một cái lý do rất tốt."Đã quên rồi." ba chữ này che dấu tất cả, mọi chuyện từ đây mà trở thành chuyện đưong nhiên.

Đường Thi tránh né vấn đề này, thật ra thì nội tâm cô vẫn còn ngăn cách.

Bạc Ta nói: Tôi thật xin lỗi, mỗi lần... nhìn thấy vết thương trên người em."

Anh biết đó là những dấu vết không thể xóa nhòa mà anh đã lưu lại trên người Đường Thi.

Nhưng một lúc lâu sau người phụ nữ đột nhiên gid tay lên, chậm rãi, mang theo cả run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực lộ ra bên ngoài áo tắm của Bạc Dạ.

Cô cũng dùng lời nói giống như vậy hỏi Bạc Dạ về những vết thương do súng gây ra nhìn mà giật mình của anh: “Đau không?"

Một giây kia, khi Đường Thi chạm vào vết thương do đạn gây ra, một giây kia sâu trong linh hồn Bạc Dạ cảm thấy run rẩy kịch liệt, giống như muốn xé rách ra vậy.

Nội tâm bị một đợt sóng kinh hoàng đánh tới, người đàn ông cảm thấy cổ họng giống như bị chặn bởi bông vây, đột nhiên cả người xông lên nhào vào ngực Đường Thi.

Đường Thi bị dọa hết hồn, khi nhìn thấy Bắc Dạ giống như trẻ con ôm chặt lấy mình sau đó nói: "Đauchết luôn, đau chết luôn, em an úi tôi một chút.

Đường Thi không biết nên tức giận hay cười nữa: "Anh làm quả lên đúng không?"

Bạc Dạ ôm chặt Đường Thi: “Dù sao cũng rất đau, Tôi đau muốn chết rồi."

Giọng nói Đường Thi men xuống: "Sợ đau như vậy sao?"

"Đúng vậy" Bạc Dạ bắt đầu đùa giỡn vô lại, dù sao còn có một cái biến mất... Anh muốn sống thật tốt với Đường Thi.

Anh dứt khoát đem Đường Thi khiêng lên, cặn ngang ôm lấy cô, động tác kia làm trái tim Đường Thi nhảy lên: "Anh làm gì, Bạc Dạ!"

Bạc Dạ nói: "Thời gian hẹn với Giang Lăng là một giờ sau."

Ý của anh là trong một giờ này muốn động tay động chân sao?

Mặt Đường Thi đỏ bừng bừng: "Anh đừng quên thận của anh là được ghép! Anh cần thận thận anh không chịu nổi!"

Cái này giống như một cái tát đánh thẳng vào mặt Bạc Dạ, Bạc Da đem Đường Thi đè lên giường, một lời không hợp liên muốn cướp cò: "Em đây là đang kỳ thịtôn nghiêm phái nam của tôi sao?"

Đường Thi đưa tay ngăn Bạc Dạ lại: "Tôi nghiêm túc, Bạc Da.."

Bạc Dạ mặc kệ, củi người xuống muốn hôn Đường Thi, Đường Thi lập tức che mặt lại, giọng run rấy nói: "Eo tôi... ko còn đau.."

Bạc Dạ giống như đứa trẻ lộ ra anh smawts khó lường nhìn chằm chằm mặt Đường Thi, anh sâu xa nói: "A? Không phải vừa rồi còn khiêu khích tôi sao?"

"Vô sỉ.." Đường Thi cũng không dám mở mắt nhin Bạc Dạ: "Đi ra! Lúc nào tôi cho phép anh động tay động chân như vậy!"

Bạc Dạ than nhẹ một tiếng, anh ngưoc cô lên, yết hầu hoạt động lên xuống một chút, anh nằm lấy tóc mình, sau đó dùng ảnh mắt tà mị nhìn Đường Thi. Thân thể của người đàn ông vô cùng tinh xảo, cho dù là lúc nào, anh cũng là người dù trời có sập mặt cũng không đổi sắc: “Làm người phụ nữ của tôi rất khó sao, Đường Thi?"

Làm người phu nữ của tôi rất khó sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.