Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 752: Phụ nữ rất phiền, không có hứng thú




Hai cậu bé im lặng luôn im lặng không lên tiếng kia dường như rất có năng lực.

Cô bé nắm chặt tay, trong lúc chờ tổ chương trình tìm người qua đường để cùng nhau thực hiện hoạt động, cô bé xinh đẹp đi tới chỗ Đường Duy: "Này, cậu da vàng, tôi tên là Eva, cậu tên gì?". “Đường Duy."

Đường Duy không có từ chối, chỉ nhẹ nhàng nói, thuận tiện cũng giới thiệu Sakahara Kurosawa: "Đây là Sakahara Kurosawa." "Cũng chỉ là hai con chó da vàng cấp thấp mà thôi." Eva là người da trắng, cô bé luôn cảm thấy mình là người vượt trội nhất và không bao giờ để mắt đến những người da vàng hay da ngăm đen. Tính bài xích chủng tộc vô cùng nghiêm trọng. "Bà cô đây muốn hỏi hai cậu. Có phải vừa nãy cố ý cướp ống kính của tôi không?" Sakahara Kurosawa mỉm cười: “Thành thật mà nói, chúng tôi không có hứng thú với máy quay." Eva sắc mặt thay đổi: "Không thể nào! Các người cố ý giả bộ bình tĩnh như vậy, thực ra chính là dựa vào bộ dáng này để lừa gạt khán giả có hứng thú với các người, thật là có tâm cơ sâu!"

Được rồi, năng lực nhớ lại của cô bé này không quá tốt, hơn nữa chẳng phân biệt được tuổi tác lớn nhỏ. Đường Duy và Sakahara Kurosawa tỏ vẻ bất lực, thở dài không muốn nói thêm: "Thưa cô Eva, còn chuyện gì nữa không? Nếu không có việc gì, chúng tôi phải chơi với người qua đường rồi. Tôi nghĩ cô có thể chọn một chàng trai đẹp trai để đồng hành cùng cô." "Ha, tôi phải làm gì cũng không đến lượt cậu chỉ tay năm ngón?" Eva đột ngột quay lại: “Thật là một tên da vàng thích tọc mạch vào chuyện người khác, quá đáng ghét. Tôi cảnh cáo các cậu, nếu cậu dám cướp lấy ống kính của tôi, tôi sẽ khiến cậu ăn sống không dễ chịu. Cậu của tôi chính là thủ tướng!"

Đường Duy giả vờ như không nghe thấy, Sakahara Kurosawa chơi điện thoại di động cũng không thèm ngẩng đầu, thuận miệng nói một câu, ồ.

Eva tức đến mức thở hổn hển, giậm chân bỏ đi, chạy tới chỗ đạo diễn nói gì đó, khiến cho đạo diễn nhìn sang hai người bọn họ vài lần, cuối cùng lắc đầu dỗ dành Eva.

Sakahara Kurosawa mỉm cười, tuổi nhỏ lại bắt chước giọng điệu của một người trưởng thành: "Phụ nữ thật là quá phiền phức. Khi trưởng thành tôi cũng không muốn vướng vào chuyện tình cảm với bọn họ chút nào, nhưng gia đình tôi đã sắp xếp cho tôi một đối tượng thanh mai trúc mã." "Những cô gái bình thường vẫn rất tốt." Đường Duy nói: “Mẹ của tôi cũng là người tốt. Eva có chút phiền phức, có thể là nhà gia giáo khác với nhà chúng ta."

Có một sự so sánh trước mặt thế này, Đường Duy lại bắt đầu thấy nhớ cái đuôi nhỏ Bạc Nhan kia rồi, tuy rằng cô ấy không được người ta yêu thích, nhưng lại không ồn ào ầm ĩ, lặng lẽ đi theo phía sau túm lấy góc áo của Đường Duy, giống như một chú cún nhỏ.

Đường Duy cảm thấy nếu so Bạc Nhan với những người khác, vẫn có chút đáng yêu.

Dù sao, những chuyện Bạc Nhan trải qua quá nhiều, nên sẽ nhu thuận hiểu chuyện rất nhiều hơn những đứa trẻ khác.

Tổ đạo diễn ngẫu nhiên nhờ một vài người trên đường đến tham gia các hoạt động của chương trình, đến lượt Đường Duy, một người đàn ông cao lớn ngồi xổm xuống, dùng giọng tiếng Anh khàn khàn chào hỏi cậu: "Này bảo bối."

Đường Duy đột nhiên cảm thấy trong lòng nóng lên, người đàn ông trước mặt mang đến cho cậu cảm thấy rất quen thuộc, nhưng khuôn mặt này rõ ràng rất xa la. "Xin chào." Đường Duy đưa tay ra liền bị anh giữ chặt. Tiếp theo, họ phải cùng nhau tìm một số đạo cụ được nhóm chương trình giấu trên đường phố, những đạo cụ này có cái giấu trong chợ, có cái giấu dưới đèn đường, còn có những chỗ nằm ngoài sức tưởng tượng của họ, vì vậy rất có tính thú vị, đây là lúc để kiểm tra trí não và kỹ năng xã giao của bọn họ. "Năm phút nữa bắt đầu, tất cả các đội đã chuẩn bị xong chưa!"

Người dẫn chương trình cầm đồng hồ: "Thời gian là hai tiếng, cặp nào tìm ra joker trước sẽ giành chiến thắng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.