Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 705: Tâm địa của Bạc Dạ, sâu không thể đoán!




Vinh Nam nghe thấy những lời này, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, trong đầu anh ta hiện lên rất nhiều cái tên, sau đó những ý nghĩ dần dần hiện rõ trong tâm trí anh ta, anh ta gắn từng câu từng chữ: "Là An Mật.”

Phúc Trăn không thể ngờ tới cái tên An Mật.

Thậm chí anh ta còn không dám nghĩ tới, người phụ nữ ngồi trên xe lăn ấy lại dám tự ý ra tay trước khi nhận được mệnh lệnh của Vinh Nam, cô ta bị điên rồi sao?

Phúc Trăn thấp giọng hỏi: "Có cần đi tìm An Mật không?" "Không... Anh đừng đi." Giọng nói Vinh Nam đột nhiên trở nên gấp gáp: “Bạc Dạ đã chờ thời cơ lâu như vậy mà không hành động, luôn dung túng cho An Mật, rất có thể là đang thả dây câu đám cá lớn chúng ta, khiến cho An Mật càng lúc càng kiêu ngạo, để tự cô ta ra tay, làm ảnh hưởng tới kế hoạch ban đầu của chúng ta. Cuối cùng khiến cho chúng ta vì cơn ảnh hưởng đó mà liên hệ với An Mật, rồi sẽ tiến tới bước bại lộ tung tích!"

Phúc Trăn há mồm kinh ngạc.

Nếu quả thật Bạc Dạ đã có dự toán như vậy từ trước... Vậy thì tâm địa của anh ta phải khủng khiếp tới nhường nào?

Từng bước từng bước một ép bọn họ phải ra tay ra tay, phóng túng bỏ qua cho dã tâm của An Mật chỉ để chờ một khắc thu lưới cuối cùng.

Trong kế hoạch này rốt cuộc Bạc Dạ đóng vai nhân vật gì? Lẽ nào còn cao hơn cả sự tồn tại của Vinh Nam? Một nhân vật ngồi ở nơi cao quan sát tất cả mọi chuyện, kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay.

Phúc Trăn càng lúc càng không dám suy nghĩ sâu xa hơn nữa, anh ta gấp gáp hỏi: “Vậy chúng ta phải làm thế nào? Lẽ nào bỏ qua chuyện của An Mật sao?" "Tôi cảm thấy, chúng ta nên tìm thời điểm thích hợp để khai trừ An Mật."

Vinh Nam nghiến răng nghiến lợi: "Công cụ bồi dưỡng lâu như vậy, buộc phải tìm một cái mới."

Hành động này của Bạc Dạ quá độc ác, khiến bọn họ không khỏi bất ngờ. Nhưng nếu như bọn họ vẫn không muốn bại lộ vậy thì chỉ còn mỗi cách bỏ lại An Mật.

An Mật là người nắm giữ các thông tin quan trọng nhất của bọn họ, nếu như bỏ lại An Mật thì tương đường với việc tự chặt đi một cánh tay. Đối với Vinh Nam mà nói thì chẳng khác gì tự cắt đi da thịt của minh

Anh làm như vậy chính là đang ép bọn họ vứt bỏ An Mật.

Nhưng nếu như không có Vinh Nam và những người khác thì An Mật cũng chẳng khác gì một món đồ bỏ bị vứt đi, hiện giờ nếu lại rơi vào tay Bạc Dạ càng không rõ chết như thế nào...

Vẻ mặt của Phúc Trăn và Vinh Nam vô cùng nghiêm trọng, sau khi cuộc trò chuyện của hai người kết thúc thì Bạc Dạ đã dắt Đường Thi rời đi từ lâu rồi, Phúc Trăn đứng ở cổng công ty, siết chặt nằm đấm.

Anh ta đột nhiên xoay người rồi sải bước trở về, thư ký đi bên cạnh gấp gáp hỏi: "Tổng giám đốc không sao chứ? Tiếp theo chúng ta.." “Chuẩn bị cho hoạt động tiếp thị quan hệ công chúng.” Phúc Trắn hùng hổ nói "Bước tiếp theo Bạc Da nhất định sẽ tìm cách tiêu giệt Tiêu Hách Thiên, Tiêu Hách Thiên là người phát ngôn đại diện của chúng ta, nếu anh ta xảy ra bất cứ chuyện gì đều quan hệ mật thiết với chúng ta, cho nên lập tức chuẩn bị khâu quan hệ công chúng để sẵn sàng đối phó với thủ đoạn của Bạc Dạ bất cứ lúc nào."

Cô thư ký bước nhỏ vài bước: "Tôi biết rồi tổng giám đốc, nhưng Cậu Bạc Dạ.."

Ai có thể lường trước được Bạc Dạ sẽ giở thủ đoạn gì để tấn công bọn họ?

Có lẽ điều mà Bạc Dạ đang chờ đợi chính là bọn họ nâng Tiêu Hách Thiên lên sau đó gộp cùng nhau kéo cả công ty của Phúc Trăn xuống dưới nước...

Tâm địa của người đàn ông này thật đúng là quá độc ác.

Phúc Trăn nghiến răng nghiến lợi: “Cô đi tìm người thăm dò tình hình của Bạc Dạ!"

Sắc mặt của thư ký rất khó coi: "Tôi... Làm sao tôi có thể thăm dò Cậu Bạc Dạ được?"

Nhìn Bạc Dạ bây giờ có vẻ rất khó tiếp cận, nếu lao vào... không chừng còn sẽ bị Bạc Dạ chán ghét, sau đó sẽ bị công kích chung với công ty của Phúc Trăn.

Phúc Trăn giơ tay tát cô thư ký một cái, hoàn toàn đánh mất vẻ lịch sự thường ngày: “Tôi bảo cô đi thì cô phải đi! Mẹ kiếp ai thèm quan tâm cô như thế nào, nếu ông đây bị lôi xuống nước thì ngay cả chén cơm của mình cô cũng không giữ nổi nữa đâu!"

Cô thư ký che mặt run cầm cập lùi lại mấy bước, Phúc Trăn hùng hổ đá văng cửa phòng tổng giám đốc, sau đó tức giận ngồi thở hổn hển trên ghế tổng giám đốc.

Bạc Dạ thật đúng là không muốn chừa xíu mặt mũi nào cho bọn họ!

Hôm ấy Bạc Dạ đưa Đường Thi về, sau đó trực tiếp bế cô lên ghế phụ ngồi, Đường Thi có hơi bối rối: "Anh... Làm gì vậy?"

Bạc Dạ cười cười nói: "Chân của em không phải đi lại không tiện sao?"

Đường Thi có chút gấp gáp, cô nắm chặt lấy bả vai Bạc Dạ: “Như thế này cũng không tốt cho lắm...”

Bạc Dạ vui vẻ: “Sao lại không tốt?"

Đường Thi càng căng thẳng hơn: “Mọi người đang nhìn đấy."

Bạch Việt và Asuka vốn dĩ đang đợi xem kịch, lập tức dời mắt đi chỗ khác, Bạc Dạ càng lúc càng cảm thấy hài lòng với sự biết chuyện của những người bạn tốt nhà mình, sau đó anh đặt Đường Thi lên ghế rồi đóng cửa xe lại.

Đường Thi nhìn Bạc Dạ lên xe hỏi: “Anh mua chiếc xe này từ khi nào?"

Bạc Dạ nói: “Rảnh rỗi không có gì làm nên mua." Mua một chiếc Lamborghini đời mới, tốn không ít tiền đó.

Đường Thi liếc nhìn thấy hai người Bạch Việt cũng đều tự lên xe, rồi nhấn ga rời đi, tuy nhiên lần này khác với lúc bọn họ đến - Bọn họ lái xe không quá nhanh, có lẽ vì suy nghĩ cho Đường Thi đang ngồi trên xe nên không áp dụng phương pháp lái xe như đua như trước đây.

Bạc Dạ ngồi trong xe nhận được một cuộc điện thoại, là tiếng của Bạch Việt: “Chờ một lát tập hợp ở căn cứ, tôi kiểm tra lại chân của Đường Thi”

Đường Thi có hơi ngại ngùng: “Không... Không cần phải làm lớn chuyện như vậy đâu. Tôi không sao rồi, tôi đã kiểm tra ở bệnh viện rồi." "Trán của cô không phải đã bị thương sao?” Bạch Việt không ngạc nhiên lắm trước phản ứng của Đường Thi, sau đó vừa nói vừa cười “Trước đây đầu của Bạc Dạ cũng đã từng thương tổn tới mất trí nhớ, tôi sợ cô cũng sẽ mất trí nhớ, nếu như vậy thì Bạc Dạ sẽ sụp đổ mất."

Đường Thi bất ngờ liếc nhìn Bạc Dạ, sau đó nói: "Tôi sẽ không bị mất trí nhớ

Ngoại trừ lần trước có chịu kích thích, nhưng lần đó cô cũng đã rất nhanh chóng nhớ lại tất cả. Về mỗi chuyện trong cuộc sống của cô, mỗi lần cô chịu tổn thương, Đường Thi đều nhớ rất rõ.

Nhớ hết toàn bộ, không thể nào quên được, quên mất có nghĩa là cuộc đời trước đây của cô chưa từng tồn tại, như vậy thì đã không còn là cô của ngày xưa nữa rồi.

Cho nên Đường Thi không dám quên.

Cô thì thầm: “Thực ra thì quên đi là một sự khởi đầu mới, là một sự giải tỏa. Nhưng tôi không mun..

Tôi thà vẫn tiếp tục sống một cuộc sống chông gai gập ghềnh, đó là cuộc đời chỉ có một lần của tôi, nên tôi không muốn bắt đầu lại."

Người khác đều nói rằng cuộc sống cũng chỉ là một sự đổi mới, nhưng đổi mới có nghĩa là từ bỏ hoàn toàn quá khứ của mình.

Bạc Dạ cũng sững sờ khi nghe những lời này của Đường Thi, cũng không phát hiện Bạch Việt đã cúp máy từ khi nào, sau đó Đường Thi trầm mặc một lúc lâu, Bạc Dạ mới sững sờ nói: “Tôi hiểu cảm giác của em... Lúc tôi bị mất trí nhớ, cũng như thể tôi đã hoàn toàn cắt đứt khỏi quá khứ của mình."

Giọng nói của anh hơi khàn, Đường Thi theo bản năng cảm thấy trong câu nói đó còn ẩn chứa ý nghĩa gì khác.

Sau đó cô bắt gặp ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía trước của Bạc Dạ lại đột quay sang một chốc, trong cái nhìn đó mang theo vô số kỷ niệm của quá khứ, gió tanh mưa máu đột ngột dâng lên, Bạc Dạ khàn giọng hỏi: “Nhưng Đường Thi, nếu như... Nếu như tôi đã nhớ lại rồi thì sao?"

Nếu như tôi đã nhớ lại rồi thì sao?

Đường Thi hô hấp ngưng trệ, trong tức khắc cô cảm thấy như mình đạp hụt một bậc cầu thang, cả người bị mất đà mà kéo ngã xuống.

Đồng tử cô co rút lại, giọng nói run run: "Anh nói gì cơ?"

Bạc Dạ siết chặt tay lái, lặp lại một lần nữa, giọng nói hơi thống khổ: “Tôi đã nhớ lại rồi. Đường Thi, tất cả những chuyện liên quan đến em, đến chúng ta”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.