Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 293: Hình ảnh quá lát khứ, lướt qua trong giây lát




Đường Thi nhìn Bạc Dạ, không biết tại sao anh lại nhìn chằm chằm miếng trứng đến nỗi đỏ hoe mắt. Cô luống cuống đứng dậy thu dọn đồ làm bếp. Lúc quay đầu lại, Bạc Dạ đã ăn trứng. Không biết từ khi nào, cô thu dọn đĩa xong, vừa lúc Bạc Dạ cũng bưng đĩa lên, ngón tay hai người đụng vào nhau, Đường Thi rụt tay lại như bị điện giật.

"Xin lỗi.." Cô khẩn trương nhìn Bạc Dạ, nhìn anh bỏ chén bát vào bồn rửa. Thân thể Bạc Dạ căng cứng như cây cung, cố kìm nén cảm xúc gì đó. Đường Thi quay sang khẽ hỏi: "Anh ơi, chi phí nằm viện của tôi... Anh trả giúp tôi hả?"

Bạc Dạ quay sang, khuôn mặt vẫn tinh xảo không tì vết, chỉ khác biệt là đôi mắt sâu thẳm, chứa đầy cảm xúc mà Đường Thi không hiểu. Anh khàn giọng đáp: “Không cần để ý chi phí đó."

"Nhưng mà..."

"Đây là tôi nợ em" Nói xong, hai người đồng thời im lặng. Thân thể Đường Thi hơi cứng đờ, vết thương nhói đau. Cô muốn chui vào ổ chăn, nhưng người đàn ông này vẫn còn ở trong phòng, ánh mắt anh rất nặng nề như thể gánh vác rất nhiều bí mật, khiến cô... Không thể chịu đựng được. Có lẽ trước kia cô từng xảy ra rất nhiều chuyện với người đàn ông này, nhưng cô đã quên. Quên đúng là phương pháp rất tốt, cô đi về phía trước, còn Bạc Dạ thì ở lại tại chỗ. Trong đầu Đường Thi chợt hiện lên một hình ảnh, cảm giác đau nhói truyền từ sâu trong đầu. Cô nhắm mắt cau mày, dường như tiếng kêu khóc cùng tiếng còi cảnh sát chói tai văng vẳng bên tai:

"Bác sĩ, cứu cô ấy! Bác sĩ!"

"Kêu xe cứu thương! Kêu xe cứu thương đi!"

Là ai... Là ai khàn giọng đứng trước mặt bác sĩ Lăng, đôi tay đầy máu cầm chặt áo blouse trắng của anh ta: "Giang Lăng, cô ấy bị đâm mấy nhát, ngực cũng bị thương, anh có thể cứu cô ấy không? Anh muốn tôi quỳ xuống cũng được."

Đèn cảnh báo sắc bén cùng màu tươi nối liền thành đường chân trời. Đầu óc Đường Thi rối bời, vô số cảnh tượng vụn vặt lướt qua trong đầu cô. Tinh phong huyết vũ, nguy cơ sắp ập đến. Đèn cảnh báo liên tục lóe lên, sau đó biến thành ánh đèn trước cửa phòng phẫu thuật. Trong lúc hôn mê, cô nghe có người nói: “Cô ấy cần máu! Mau đi vận chuyển kho máu! Mất máu quá nhiều!"

Hình như là giọng của Giang Lăng, anh bác sĩ rất đẹp trai kia, thì ra là anh ấy phẫu thuật cho mình...

“Không có máu thì đi vận chuyện từ bệnh viện bên cạnh, nhanh lên!" Giang Lăng hét lên: "Lúc này sao lại hết máu? Đùa tôi hả?"

Nghe vậy, đôi mắt Bạc Dạ hiện lên tơ máu, giữ chặt áo cách ly dính đầy máu của Giang Lăng: "Cô ấy sao rồi? Có nguy hiểm không?"

"Mặc đồ cách ly, tiến vào truyền máu giúp tôi." Giang Lăng nhìn anh: "Anh là nhóm máu A đúng không?"

Bạc Dạ lập tức mặc đồ cách ly diệt khuẩn, vào phòng phẫu thuật. Anh nằm bên cạnh bàn phẫu thuật của Đường Thi, trên cánh tay cắm một cây kim, nối liền với ống nhựa mềm. Máu đỏ thẫm xuyên qua ống dẫn truyền vào cơ thể Đường Thi. Sắc mặt anh tái nhợt. Lúc phẫu thuật nối xương cho Đường Thi, máu tươi bắn lên mặt Giang Lăng, có mấy giọt rơi dưới đôi mắt Bạc Dạ. Nhìn dòng máu chảy ra từ ngực Đường Thi, trái tim anh đau nhói.

Giang Lăng liên tục kêu tên dụng cụ phẫu thuật, rất nhiều người đang nhanh tay khâu vết thương. Y tá nhanh nhẹ đưa dao co Giang Lăng. Đây là lần đầu tiên Bạc Dạ tận mắt chứng kiến cảnh tượng trong phòng phẫu thuật, giành giật từng giây, máu tươi lâm li, trông thấy ghê người. Anh nhìn vết thương trên ngực Đường Thi, nghe Giang Lăng tặc lưỡi: “Gãy xương sườn."

Gãy. Bạc Dạ cảm giác trái tim mình như bị bắn trúng, sắc mặt càng trắng bệch: “Gãy chỗ nào?"

"Chỗ gần ngực.” Giang Lăng không nhìn anh, còn đang chuyên tâm phẫu thuật: "May mà anh không đụng vào cô ấy lúc đó, phòng ngừa tổn thương lần thứ hai. Xương bị gãy mà còn đụng vào thì sẽ đâm trúng nội tạng khác.”

Bạc Dạ run lên. Thực ra lúc đó anh sắp điên rồi. Thấy Đường Thi chảy máu, anh cảm giác như lý trí của mình cũng đang xói mòn theo dòng máu.

"Đủ rồi, anh đã truyền quả nhiều máu, chắc lúc này bệnh viện bên cạnh đã chở máu đến đây." Giang Lăng nhìn Bạc Dạ: “Bây giờ khâu lại vết đâm sau lưng Đường Thi, Không tồn thương nội tạng, nhưng rất sâu."

Bạc Dạ thấy da thịt bị đâm lòi ra trên lưng Đường Thi, sững sờ ngay tại chỗ, linh hồn như xuất khiếu. Đó là vết thương cô ngăn cản giúp anh. Nếu không có Đường Thi thì bây giờ người nằm ở đây là anh... "Tôi không sao, tôi còn truyền được." Bạc Dạ sắc mặt tái nhợt nói: "Trước khi túi máu chưa vận chuyển đến, tôi vẫn có thể truyền máu."

"Anh điện rồi hả." Giang Lăng cầm dao quay sang trợn mắt nhìn Bạc Dạ: “Anh không cần sống à? Đường Thi tỉnh lại rồi ai chăm cô ấy?"

Con người của Bạc Dạ co rụt lại. Giang Lăng nói: "Mau đi bổ máu rồi nghỉ ngơi, tôi bảo đảm sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện. Mất máu quá nhiều sẽ hôn mê.”

Bạc Dạ được y tá đưa ra ngoài. Cởi đồ cách ly trên người, anh đi ngang qua nhà vệ sinh nhìn thoáng qua, nhìn thấy giọt máu dưới ánh mắt không biết bắn lên từ khi nào. Đó là máu của Đường Thi...

Sắc mặt Bạc Dạ trắng bệch. Đúng lúc Lâm Từ đến đón anh. Anh đè vết thương trên tay, trở lại trong xe. Lâm Từ luống cuống chuẩn bị một đống đồ ăn bổ máu: “Cậu... Cậu Dạ, đây là A Giao, đây là táo đỏ, đây là cháo quế viên."

Bạc Dạ cười khẽ, nước mắt chảy ra, cổ họng như bị cắt đứt yết hầu, khàn giọng nói: "Lâm Từ, đây là máu tôi nợ cô ấy"

Trong đầu Đường Thi có vô số hình ảnh lướt qua rồi biến mất. Con người của cô giãn ra, lùi lại mấy bước, lại bởi vì đau đớn mà nhanh chóng tỉnh lại. Cô xoa huyệt thái dương, cúi đầu kêu một tiếng.

Nghe tiếng, Bạc Dạ bỏ đĩa xuống, lại gần cô: "Đường Thi? Em sao vậy?"

"Tôi.." Sắc mặt Đường Thi trắng bệch, hít sâu một hơi, run rẩy hỏi: "Hình như tôi thấy cảnh tượng quá khứ, nhưng mà quá nhanh." quá nhanh, cô không thể bắt được...

Sắc mặt Bạc Dạ thay đổi: “Em... Em nhớ ra rồi?"

Đường Thi lắc đầu, cau mày như đang phải chịu đau đớn: "Tôi... Tôi không nhớ nổi.."

Bạc Dạ không lên tiếng, trực tiếp bế cô lên giường. Đường Thi kinh hãi muốn kêu lên, lại ngưng bặt, bởi vì cô thấy đôi mắt tối đen như nuốt chửng tất cả của Bạc Dạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.