Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 267: Con trai thiên tài, quả là tuyệt vời




"Rõ ràng và mạch lạc" Khương Thích hơi hơi kinh ngạc, không hiểu nổi ý tử sâu xa trong lời nói của Đường Duy, chỉ là vô cùng khen ngợi nói: "Đường Thi, cô quả thật đã sinh ra một đứa con trai thiên tài rồi."

Đường Duy ở bên nói: "Chuyện đó còn phải nói! Chỉ cần sau này em còn đây, sẽ không ai dám làm tổn thương mẹ em nữa!"

"Hả? Vậy nếu mẹ em và Bạc Dạ gặp lại nhau rồi sau đó lại chia tay, em sẽ lựa chọn giúp ai?"

"Đương nhiên là mẹ của em rồi." Đường Duy không chút do dự trả lời, từng câu từng chữ một, giọng nói non nớt nhưng rất kiên định: "Nếu có một ngày Bạc Dạ đứng trước mặt chúng ta đi nữa, ngay cả khi đó chính là cha ruột của em, em cũng sẽ không lưu lại chút ân tình nào."

Đường Thi ngầng đầu nhìn lên, thoáng chốc đã bị đôi mắt đen của Đường Duy làm cho giật mình, nhưng giây tiếp theo lại thấy cậu bé lại tům tìm mim cười, trên mặt là dáng vẻ ngây ngô thật sự không biết gì: "Phải không, mẹ ơi?"

"Hả? Ư... ưm..."

Đường Thi đưa mắt nhìn con trai mình, rồi không nói gì nữa.

Trời đã khuya, mấy người đều tự mình trở về phòng đi ngủ cả, Đường Duy cũng trở về căn phòng nhỏ của mình, phòng khách chìm vào im lặng, Hàn Nhượng nửa đêm mới trở lại, vừa bước vào cửa nhà, thì nhìn thấy một bóng người đang ngồi trong phòng khách, nhỏ nhắn gầy gò, đang ngồi thằng người, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, ngón tay đang không ngừng gõ trên bàn phím. sắp xếp dần dần trên màn hình máy tính.

Anh đứng ở phía sau cánh cửa nhìn hình ảnh như vậy một hồi khá lâu, cho đến khi thấy cậu bé gõ phím Enter ấn xuống, trên màn hình đột nhiên xuất hiện năm bông tuyết sặc sỡ rồi sau đó cùng nhau nổ tung, giống như một cơn bão từ lớn, tất cả cơn bão từ ấy đều đang toả sáng rực rỡ, chỉ bằng số một và số không đã tạo ra một thiên hà cơ học.

Sau khi xem hết toàn bộ cơn bão từ phía bên trên màn hình rồi, Đường Duy mới quay đầu lại, liếc nhìn Hàn Nhượng một cái: "Anh đợi ở trước cửa bao nhiêu lâu rồi?"

Hàn Nhượng thoáng ngạc nhiên, vì đứa trẻ này đã sớm phát hiện ra anh từ rất lâu rồi.

Anh đang định bước tới, Đường Duy đã vươn ngón tay mình đặt lên môi anh: "Suyt, nhỏ giọng một chút, mẹ em và chị Khương Thích đã ngủ rồi."

Giọng nói của thằng bé còn non nớt như thế, nhưng ánh mắt lại điểm đạm như một đầm nước đã lâu đời vậy.

Một đứa trẻ sáu tuổi, lại có trí tuệ cao siêu đến như vậy...

Những từ ngữ mà người xưa dùng để miêu tả Gia Cát Lượng tự nhiên lại xuất hiện trong đầu Hàn Nhượng mà không rõ lý do là vì sao.

Anh thong thả bước từng bước chân, chậm rãi đi đến bên cạnh Đường Duy, đưa bàn tay xoa xoa sau đầu cậu bé: "Em có thể làm lập trình sao?"

Đường Duy cụp mí mắt xuống "Căn bản cũng có thể làm."

Quãng thời gian khi cậu bé còn ở nhà của Bạc Dạ, thường sử dụng máy tính của Bạc Dạ để tìm hiểu các dự án mã hoá khác nhau và thậm chí còn tự học cả biên dịch mã lệnh, đợi đến lúc mà Bạc Dạ bước vào phòng, cậu có thể lập tức nhấn phím enter, nhanh chóng chuyển màn hình đổi sang giao diện hình nền phim hoạt hình như bình thường.

Đứa trẻ năm, sáu tuổi này ngày ngày đều ở trước máy tính làm những sự việc khác lạ khiến người ta không khỏi nghi ngờ, nhưng nếu chỉ là để xem phim hoạt hình, thì điều đó lại có vẻ đặc biệt bình thường. Cậu nhóc lừa đã lừa dối tai mắt của Bạc Dạ bằng cách này, sau đó sử dụng tài liệu trong phòng sách tự mình học tập để nâng cao trình độ kiến thức của bản thân, hơn nữa trước mặt Bạc Dạ, cậu bé tiếp tục giả vờ dáng vẻ ngây thơ, đơn giản và khổng hề biết gì.

Hàn Nhượng chân thành khen ngợi: "Em rất thông minh, mẹ em có biết điều này không?"

Đường Duy cười lắc đầu: "Mẹ em không biết. Nếu mẹ em mà biết, nhất định sẽ tự trách chính mình."

Tự trách bản thân mình đã không thể đem đến cho đứa con trai nhỏ này tuổi thơ mà một đứa trẻ bình thường nên có, khiến nó nhanh chóng trưởng thành và tập quen với sự tự lập, nếu Đường Thi biết tâm tư này của Đường Duy, nhất định sẽ tự trách mình.

Cậu bé cẩn thận như vậy, nhất định đã nghĩ tới chuyện này, cho nên ở trước mặt Đường Thi vẫn là tỏ ra mình là một đứa trẻ không có mưu mô, ngay cả chuyện lần trước cô biết cậu bé trước mặt Bạc Dạ nhảy xuống biển, cô cũng chỉ đơn thuần cho rằng đứa trẻ do quá căm ghét Bạc Dạ nên muốn bỏ nhà đi mà thôi, nó quá hoảng sợ nên mới chọn cách nhảy xuống biển như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.