Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 220: Cầm đầu gây ra, là tất cả mọi người




Bạc Dạ gần như lao lên đầy tất cả đám đông ra, coi bộ vest trên người mình ra, khi Đường Thi đang kinh ngạc, dùng áo vest ngoài còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh che lấy người của cô, Bạc Dạ ôm cô, để cô quay lưng về phía mọi người.

Chiếc áo khoác ấm áp khiến cô choáng ngợp, Bạc Dạ vòng tay qua người, quay lưng về phía khán giả.

Sau đó, anh quay lại và hét lên: "Còn ngơ ra đó làm gì! Cút ngay! Buổi họp báo kết thúc!"

Anh đá vào micro dưới chân và ôm Đường Thi trực tiếp nhảy ra khỏi sân khấu, mọi người đều bị sốc. Ông Vương gọi lớn: "Ông chủ lớn!"

"Chết tiệt! Nữ thần bị ông chủ lớn cướp đi rồi!"

Lục Khủng Long la lên: "Hết rồi hết rồi, kịch bản này đang phát triển theo chiều hướng khó tin..."

Mọi người trên khán đài đều nhốn nháo, và nỗi bàng hoàng trong lòng không còn diễn tả được bằng lời.

Hình xăm sau lưng Đường Thi tượng trưng cho điều gì? Có nghĩa là tất cả bọn họ đều hiểu lầm cô! Tất cả đều nợ cô một lời xin lỗi!

Cư dân mạng lúc đầu đáng sợ bao nhiêu thì bây giờ sự thật lại trở trêu bấy nhiêu.

Một phóng viên cầm micro lẩm bẩm một mình: "Chẳng lẽ chúng ta đã... huỷ hoại Đường Thi?"

Ai cũng không dám nói gì, lúc này đây, bọn họ đều là kẻ đồng loã Khi Đường Thi được Bạc Dạ đem cả cơ thể đưa vào trong xe, cô vẫn không phản ứng gì, cho đến khi xe nổ máy, cô hét lên: "Anh buông tôi ra!"

Bạc Dạ một tay nắm lấy cằm cô: "Tại sao lại cởi quần áo trước mặt nhiều người như vậy!"

Đường Thi cười mia mai: "Không thì sao, tôi còn các cách nào để chứng minh cho mình đây! Bạc Dạ, không thì anh nói cho tôi nghe đi!"

Anh thậm chí còn không biết có hình xăm trên lưng cô!

Bắt đầu từ bao giờ? Cô dành tình yêu sâu đậm cho anh như vậy, nhưng là vào lúc này, hình xăm này giống như một cái bạt tai tát thẳng vào mặt Bạc Dạ

Anh không bao giờ biết, không bao giờ biết rằng cô đã từng yêu anh vô cùng sâu đậm như vậy...

Trong lòng đau nhói, Bạc Dạ cảm thấy thân thể run lên: "Đường Thi, em nói cho tôi biết phải làm sao..."

"Đây không phải là câu hỏi tôi muốn hỏi các người sao?"

Đường Thi cười đến mức trào ra nước mắt: "Huỷ hoại tôi, làm tổn hại danh tiếng và thể diện của tôi. Đây là kết quả mà các người muốn sao? Các người có vui không?"

Không, không phải, trong đám dư luận đó, anh không phải đồng phạm... Tuy nhiên, khi đối diện với ánh mắt của Đường Thi, trái tim của Bạc Dạ đều đông cứng lại: "Đường Thi, sao em không nhờ tôi giúp?"

Tại sao em thà cởi bỏ quần áo của mình trước mặt rất nhiều người như vậy, chịu đựng nỗi nhục nhã còn hơn nhờ anh giúp đỡ!

Chỉ cần cô nói, đúng vậy, chỉ cần cô nói... Bạc Dạ nhất định sẽ giúp cô!

Đường Thi không nói mà nhắm mắt lại, Bạc Dạ không giữ được chút bình tĩnh nào với vẻ mặt thờ ơ đó của cô, anh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nắm lấy cằm của Đường Thi, siết chặt từng ngón tay một.

Có rất nhiều lần, anh đã từng hận không thể chính tay giết chết người phụ nữ trước mặt mình. Cô sẽ không cầu xin lòng thương xót, ngay cả khi cô có chết ở bên ngoài, cũng sẽ không cầu xin anh một câu!

Chỉ là nói một câu mà thôi... Khó như vậy sao? Đường Thi, khuất phục anh, còn khó hơn cả việc lấy đi tính mạng cô! Đường Thi quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Đưa tôi về nhà."

Bạc Dạ cười lạnh, tiếng cười châm biếm: "Cô cảm thấy, tôi có lòng tốt đó sao?"

"Vậy thì tôi không ngại nhảy xuống xe một lần nữa đâu."

Đường Thi cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn Bạc Dạ, trong ánh mắt đó đem theo hận ý khiến người ta cảm thấy nhìn mà kinh sợ: "ở cùng một chỗ với anh, chỉ cần hít thở cùng một bầu không khí thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy, ghê tởm. "

Cô lại còn nói anh ghê tởm.

Bạc Dạ đỏ hoe mắt: "Đường Thi, sao cô lại tàn nhẫn như vậy!” Anh hết lần này đến lần khác thua cô một cách triệt để! Đường Thi điên cuồng cười, không biết đang cười ai: "Là ai biến tôi thành bộ dạng như vậy, rốt cuộc là ai? Bạc Dạ, anh để tay lên ngực tự hỏi, tôi đi đến bước đường như ngày hôm nay, có phải là có sự đóng góp của anh không?"

Câu nói như đâm sâu vào tim, Bối Dạ cảm thấy cổ họng như đang chảy ra máu, bị Đường Thi chọc vào đau nhói, không nói được lời nào.

Qua một lúc lâu, người đàn ông thật sự là không kìm chế được, giọng nói run rẩy, hét lên: "Trở về vịnh Đế Cảnh!"

Vịnh Đế Cảnh, khu dân cư nơi có ngôi nhà mà Khương Thích tặng cho Đường Thi.

Đường Thi không nói chuyện, lại nhắm mắt lại, trên khóe mắt có nước mắt lăn xuống, rơi trên chiếc áo vest, nhoè ra một vệt hằn in trên áo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.