Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 201: Tô Kỳ đi rồi, Bạc Dạ lại đến




Khi Tô Kỳ nói ra những lời đó, Đường Thi thậm chí còn quên thở, nhịp tim đột nhiên rối loạn.

Ánh mắt của người đàn ông quả thực là quá mức trí mạng, Đường Thi nhìn chằm chằm bọn họ, thế nhưng trong lòng có một loại ảo giác thâm sâu.

Khi chưa kịp phản ứng lại, cửa thang máy vừa hay từ từ mở ra, cô mạnh mẽ đẩy anh ta ra, khẩu khí gấp gáp lẫn lộn: "Nghe không hiểu anh đang nói gì."

Tô Kỳ mỉm cười nhìn cô bước nhanh ra ngoài, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô hồi lâu rồi đưa mắt nhìn thang máy xuống tầng hầm đậu xe.

Người đàn ông một tay đút túi quần đi ra ngoài, một tay bấm số, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc, giống như một vị thần tiên hạ phàm, khí chất lạnh thấu xương.

"Là tôi, chuyện của Tùng Sam bên đó nói thế nào rồi?"

Hôm nay khi Đường Thi đi làm, vừa bước vào, Lục Khủng Long đã hét lên "Phi long tại thiên!" Giang rộng tay lao về phía Đường Thi, ôm cả người cô vào trong lòng: "Nữ thần! Nói cho cô một tin tốt!"

Ông Vương cười haha ngồi ở trên ghế nhìn bọn họ vui đùa ồn ào, Đường Thi sửng sốt, nhất thời chưa phản ứng lại kịp "Đợt một chút, buông tôi ra, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Giang Tuệ Ngọc bị chuyển xuống rồi!"

Lục Khủng Long cong mông lên vẫy vẫy cái đuôi, đưa Đường Thi đến vị trí làm việc của cô: "Trước đó không phải nói muốn tìm cô ta để làm người đại diện trò chơi của chúng ta sao? Bây giờ Giang Tuệ Ngọc lại bị chuyển xuống rồi! "

Đường Thi nghe thấy tin này cũng ngẩn người: "Có chuyện gì vậy?"

Lục Khủng Long mặt lộ vẻ tự mãn: "Tôi cũng không biết, bên trên vừa sáng sớm đã truyền đến tin này rồi, nói rằng sau này sẽ không hợp tác với Giang Tuệ Ngọc nữa, cô ra ở bên ngoài đã làm hỏng danh tiếng của phòng làm việc trò chơi của chúng ta! %3D

Tiểu Nguyệt Lượng ở một bên vỗ tay: "Hả lòng hả dạ!"

Phương Phương nhếch môi cười: "Nói để Giang Tuệ Ngọc làm đại ngôn, còn không bằng mời Đường Thi của chúng đây, trắng hơn cô ta, cao hơn cô ta, có khí chất hơn cô ta, một chút cũng không giả! "

"Đúng thế! Chúng ta có thể nào nhặn Đường Thi và Tùng Sam thành một đôi CP!"

Ánh mắt Tiểu Nguyệt Lượng sáng lên: "Chúng ta mở một tài khoản Weibo tên là" Cuộc sống ngày thường của phòng làm việc Hình Thành Tình Yêu", không có chuyện gì thì lên viết một chút về những chuyện bình thường xảy ra của chúng ta lên đó, đem quan hệ của Tiểu Sam xào nấu một chút, như vậy có thể có được càng nhiều sự quan tâm của khác giả! " %3D

Đường Thi bật cười: "Này này, mấy người đứng trước mặt tôi đem tôi ra làm chủ đề, thực sự không sao sao?"

Phương Phương vỗ ngực, sóng lớn mãnh liệt, đầy tự tin: "Cứ giao cho tôi! Tôi từng là một tay săn ảnh trước khi viết tiểu thuyết đấy, chỉ là mấy chiêu trò trong giới giải trí xem quá nhiều rồi mới đi viết tiểu thuyết! Tôi mà đi xào nấu truyện của mấy người chắc chắn là chuẩn nhất! " %3D

Cái này chỉ vừa nghe thôi đã rất đáng sợ rồi đó!

Đường Thi im lặng nuốt những lời ở đầu môi xuống, rồi nói: "Chỉ cần đừng biên kịch quá mức, vở kịch ở trong phòng làm việc vẫn có thể xào nặn một chút."

"Có tính toán rồi."

Tiểu Nguyệt Lượng đã nhanh chóng đăng ký một tài khoản studio life, sau đó đi đến tìm mấy group để tăng độ phổ biến,ngay lập tức đã có 50 60.000 người hâm mộ trong vòng một giờ.

Mà lúc này cũng vừa hay là khi Tùng Sam đang ngủ gà ngủ gật, đôi mắt lờ mờ đến làm việc.

Vừa ngồi xuống, nữ hán tử Tiểu Nguyệt Lượng liền chạy lại cầm điện thoại trước mặt anh ta điên cuồng chụp, chọn ra hai tấm, đẹp nhất, trực tiếp đăng lên Weibo.

"Cuộc sống hàng ngày Hình Thành Tình Yêu: Đại vương đến muộn Tùng Sam Sam của phòng làm việc chúng tôi.

Bên dưới đăng thêm một bức ảnh Tùng Sam đang ngủ gục trên bàn.

Ngay lập tức bên dưới bình luận có rất nhiều cô gái đã điên cuồng hét lên là quá đẹp trai! Có thể ra mắt làm diễn viên được rồi đó! Cầu xin phòng làm việc của mấy người ra mắt đi mà!

Vào buổi chiều ngày hôm đó, với tư cách là nhà đầu tư chính, Tô Kỳ đến phòng làm việc dạo qua một vòng, cùng với sếp xuống nông thôn giống như thị sát công việc. Anh ta mang theo một túi đồ ăn cho Đường Thi, đặt lên bàn cô rồi cười với cô sau đó rời đi, Phương Phương và Tiểu Nguyệt Lượng dựa vào cửa nhìn anh ta đi xa, quay đầu lại nhìn Đường Thi: "Cô và lớn nhỏ trong nhà họ Tô có quan hệ gì vậy?"

Đường Thi lúng túng cười: "Hàng... hàng xóm?"

"Hàng xóm?"

Tiểu Nguyệt Lượng há to miệng: "Tôi thực sự nghi ngờ anh ta là vì muốn theo đuổi cô mới chuyển đến gần nhà cô đấy."

Đường Thi đối với điều này tỏ ra không sao cả: "Chẳng sao cả, Sam Sam vẫn ở nhà tôi mà." %3D

Trời đất!

Lục Khủng Long đập bàn nói: "Được lắm đó! Đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài!"

Tùng Sam từ trong giấc mộng ngầng đầu lên: "Làm sao vậy?" "Anh và nữ thần của chúng tôi yêu nhau từ lúc nào vậy? Ở chung với nhau sao!"

Lục Khủng Long trên đầu đội một cái mũ khủng long mở to mồm lúc này thực sự vô cùng hài hước, giống như thực sự muốn phun ra lửa: "Sau cô lại có thể như vậy cơ chứ! Đem theo một mình tôi thôi có được không?"

Đường Thi cười rồi, lấy ra bánh kem chia cho mọi người: "Là anh ấy muốn tìm nhà, vừa hay tìm đến tôi."

"Ay ya, duyên đó, tuyệt vời." Phương Phương đang ăn bánh pho mát: "Tôi nói sao mà cái bánh này lại chua chua thế nhỉ, hoá ra là có người đang ghen tận tâm gửi đến. " %3D

Đường Thi trong đầu hiện ra bộ dạng Tô Kỳ ghen, trong lòng liền nghĩ thôi bỏ đi, Tô Kỳ đừng nói đến ghen, anh ta có khi đến cả cái gì gọi là quan tâm cũng không biết, một cao thủ tình trường giữa 10 nghìn bông hoa, anh ta hái xừ nó 8 nghìn bông rồi.

Mấy người họ nhờ vầng quang của Đường Thi, cho nên được ăn miễn phí thêm bữa trà chiều, Tiểu Nguyệt Lượng sờ sờ bụng: "Dựa theo nhịp điệu này, tôi cảm thấy tôi sắp bị mấy người theo đuổi Đường Thi nuôi mập rồi. "

Đường Thi ngẩng đầu lên khỏi máy vi tính, cười nói: "Đừng, coi như tôi

xin mọi người đó, đừng nói nữa, thật sự không có."Cô và Tô Kỳ tuyệt đối không thể ở bên nhau được, Tô Kỳ con người này quá nguy hiểm, căn bản không phải là một người có thể dựa vào. Khi Bạc Dạ biết Tô Kỳ đặc biệt tặng cho Đường Thi bánh ngọt là tầm ba bốn giờ chiều, vừa nghe đã nổi giận, người đàn ông hỏi trợ lý của mình: "Anh ta tặng cho Đường Thi cái gì?"

Lậm Từ nói: "Từ hof mua mấy cái bánh ngọt tặng cho chị Đường Thi và đồng nghiệp của cô ấy."

Bạc Dạ im lặng hồi lâu, mới nói: Cậu cũng mua cho tôi mấy cái gửi đến đó."

Đây không phải là đang quan tâm đến người ta sao...Lâm Từ vừa đồng ý rồi, Bạc Dạ lại ngăn lại: "Chờ đã!" Lâm Từ quay lại và nhìn ông chủ của mình đầy thắc mắc.

"Tôi..." Trên mặt của Bạc Dạ lại tỏ ra có chút gì đó đáng ngờ, anh giống như đang mắc gì đó ở cổ họng lại không thể không nói, cuối cùng đập bàn một cái: "Cậu đừng đi nữa, tôi tự mình đi mua!"

"Vâng" Lâm Cận vừa muốn lui ra, Bạc Dạ lại nói thêm: "Tôi sẽ tự mình đi tặng!"

Lâm Từ im lặng nhìn bầu trời, anh đi đi, tôi cũng có cản anh đâu.

Hai mươi phút sau, một người đàn ông mặc vest xuất hiện trong cửa hàng hof. Thân hình cao lớn mạnh mẽ, gương mặt lạnh lùng, hay bàn tay đang đút túi, lặng lẽ xếp hàng. Thoạt nhìn chắc chắn không phải là người bình thường, xung quanh không ngừng có người đang thì thầm nói nhỏ với nhau: "Người đàn ông đó là ai vậy?"

"Chết tiệt, đẹp trai quá, không phải là đại minh tinh đấy chứ?"

"Tôi nhìn anh ấy có chút quen mắt, không biết tôi đã nhìn thấy trên tạp chỉ nào."

"Thôi đi, cô nhìn thấy anh đẹp trai nào đều nói quen mắt cả."

Bạc Dạ sốt ruột khịt mũi, tiếng động không lớn cũng không nhỏ, ngay lập tức khiến mọi người yên lặng.

Trong lòng mọi người: Trời ơi đáng sợ quá, không dám nói chuyện nữa! Giống hệt khi còn học tiểu học bị giáo viên chủ nhiệm dán nhìn chằm chằm vậy!

Khi đến lượt anh, Bạc Dạ chỉ tay về phía quầy: "Tất cả các món có trên menu của cửa hàng đều lấy một phần."

Khẩu khí của đại gia!

Người đứng xem xung quanh lại nhìn chằm chằm anh rồi cảm thán.

Sau khi quẹt thẻ xong, Bạc Dạ mang theo một túi lớn bánh ngọt đi ra ngoài, người phục vụ nhìn anh đi xa: "Khi tôi lấy thẻ,được chạm vào ngón tay anh ấy, thật hạnh phúc -

"Đừng có mê trai nữa đi, một người đàn ông đẹp trai như vậy nhất định phải có bạn gái rồi." Một cô gái nói: "Gần đây chơi trò "Hình Thành Tình Yêu, trong đó có bá đạo tổng tài, quả thực là giống hệt anh ấy."

Bạc Dạ lái xe đến công ty của Đường Thi, lúc này anh lại do dự không biết có nên đi lên không.

Anh nhất thời kích động, không biết tại sao cũng lại làm theo mua bánh ngọt đến dưới công ty của cô, toà nhà này đều là một phần tài sản dưới tên của anh, rõ ràng anh có thể quang minh chính đại đi vào, nhưng lần nào anh cũng giống như một tên trộm, lương tâm thì cắn rứt.

Sau khi im lặng trong xe một lúc lâu, Bạc Dạ cầm túi xách xuống xe và đi vào thang máy. Những người trong phòng làm việc ở đây còn đang bận làm việc, liền nghe thấy cô gái nhỏ ở quầy lễ tân chạy vào kêu to: "Ông chủ lớn tới rồi!"

Đường Thi giật mình: "Diệp Kinh Đường?"

"Không." Ông Vương nhìn chằm chằm vào máy tính và nói: "Diệp Kinh Đường chỉ là cổ đông lớn của phòng làm việc trò chơi của chúng ta, nhưng là ông chủ lớn của toàn bộ tòa nhà, chính là Bạc Dạ! " %3D

Bạc Dạ!

Đường Thi làm rơi bàn phím, tiếng động này khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

"Không sao không sao..." trước kia đã ở trước mặt bọn họ phủ nhận mấy tin đồn linh tinh từng xảy ra giữa mình và Bạc Dạ, bây giờ càng không thể để lộ ra một chút hoảng hốt nào.

Đường Thi chỉnh lại tóc của mình, tự nhủ phải bình tĩnh. Tuy nhiên, cô vẫn hoảng sợ, ngón tay của cô run rẩy khi gõ chữ.

Bạc Dạ cũng không bình tĩnh gì, não nề bước vào, sau đó loảng xoảng một tiếng đặt túi bánh lên bàn tròn làm việc của bọn họ.

Mọi người đều sửng sốt.

Ông Vương trợn to hai mắt: "Ông chủ lớn, anh đây là... anh là..." Không phải là tới thu tiền thuê nhà đấy chứ? Bọn họ đã trả tiền thuê nhà quý trước rồi mà...

Bạc Dạ cứng ngắc từ trong miệng phun ra một chữ: "Ăn."

Sau đó, người đàn ông không nói thêm lời nào, xoay người rời đi, bóng lưng giống như gió, mãnh liệt thổi đến cũng mãnh liệt thổi đi.

Anh nhanh chóng biến mất khỏi văn phòng, một nhóm người vẫn đang ngẩn ngơ, không nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Lục Khủng Long đầu tiên thở hổn hển: "Đường Thi, cô... cô được ông chủ tặng đồ ăn kìa!"

Phương Phương che mặt gào lên: "Chết mất thôi! Buổi trưa Tô Kỳ buổi chiều Bạc Dạ, chết mất thôi! Tôi chắc chắn là đang nằm mơ! Trời ơi!"

Tiểu Nguyệt Lượng vỗ bàn: "Nữ thần! Cô quả thực là nữ thần trong lòng tôi!"

Tiếng động này lại một lần nữa đánh thức Tùng Sam, nam nhân nhíu mi: "Làm sao vậy?"

Ông Vương đỡ lấy anh ta trên bàn, lắc qua lắc lại trên vai anh ta. "Nữ thần của chúng ta liên tục được hai người cao to, giàu có, đẹp trai tặng đồ ăn đến tận chỗ làm!Trời ơi! "

Tùng Sam nhướng mắt: "Ai?"

"Tô Kỳ và Bạc Dạ! Còn ai được nữa!"

Phương Phương trực tiếp chen vào: "Trời đấy, bánh ngọt đều là của cùng một nhà, Tô Kỳ tặng các loại phomai, Bạc Dạ thì là các loại socola? Có cần phải ám chỉ ngầm vậy không?"

Lục Khủng Long cũng cướp lấy một hộp: "Để cái Rừng Rậm Đen ấy lại cho tôi! Thực sự nghi ngờ là hot bỏ tiền ra để quảng cáo đó."

Đường Thi cũng rất hào phóng, đưa cho Tùng Sam một hộp: "Ăn không?" Tùng Sam nhìn chằm chằm chiếc bánh hình tam giác tinh xảo trong tay Đường Thi hồi lâu, từ môi mỏng bật ra hai chữ: "Không, ăn đi."

Khá thờ ơ. Đường Thi cong môi: "Không ăn thì không ăn, gầy như cái que củi vậy." Tùng Sam cười: "Cô từng nhìn thấy tôi không mắc quần áo sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.