Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1802




Chương 1802

Nhưng anh đã phải trả một cái giá rất đât cho việc này và tất nhiên bây giờ, cái giá này do Lạc Vũ trả.

“Cô ấy không cần cậu dạy”

Không biết Đường Duy đã đến bên cạnh Tô Nhan từ lúc nào, đưa tay nằm lấy và ôm cô vào lòng. “Cậu hiểu rõ mọi thứ về tôi và em ấy. Tô Nhan không cần cậu dạy cách làm người. Em ấy đều biết nên làm như thế nào”

Lục Phóng đảo mắt liếc nhìn bầu trời, “Thôi được rồi, đánh xong ván này hai người có kế hoạch gì không? Có muốn đi ăn một chút không?”

“Vừa ăn rồi” Đường Duy lắc đầu, “Ăn xong, cậu và Lạc Vũ định làm gì?”

“Không có việc gì nữa thì để cô ấy về nhà”

Lục Phóng chỉ vào Lạc Vũ rồi quơ quơ tay như thể đang điều khiển một con chó, “Có thể cút rồi”

Lạc Vũ mỉm cười, không có chút khó chịu nào, nói: “Được rồi, Lục Tổng, tôi đi trước, nói lời chúc ngủ ngon với Lục Tổng trước vậy”

Tô Nhan nhìn thấy các ngón tay của cô nắm chặt vào nhau. Là bưồn sao?

Chắc là buồn.

Lục Phóng cười nhạt một tiếng cũng không nhìn Lạc Vũ một cái. Lạc Vũ lẻ loi bước ra ngoài, bóng lưng thon gầy lại quật cường. Tô Nhan nhìn chấm chấm vào cô ấy một lúc lâu, sau đó thu lại ánh mắt quay sang nói với Lục Phóng, “Cô ấy đã làm gì mà anh phải đối xử với cô ấy như thế?”

“Nếu cô biết, cô sẽ không nói những lời như vậy với tôi đâu” Lục Phóng chậc lưỡi hai tiếng, “Xứng đáng. Cô gái này diễn xuất rất giỏi. Cô có biết tại sao cô ta có ít bạn bè không? Vì những người đàn ông xung quanh đều muốn ngủ với cô ta, những người con gái bên cạnh đều ghen tị với cô ta. Một người không, có lấy một người bạn chân tâm, đương nhiên miệng cũng không nói lời nào là thật. Tô Nhan cô là người tốt, nhưng tôi nhắc nhở cô một câu, đừng để bị cô ta lừa Tô Nhan mím môi, cô biết Lục Phóng dĩ nhiên hiếu rõ Lạc Vũ hơn cô.

Nhưng mới vừa gặp mặt không bao lâu, vì cái gì… cô lại cảm thấy, Lạc Vũ.

thật đáng thương.

‘Thở dài một tiếng, Đường Duy nói: “Nhan Nhan, đừng lo lắng chuyện của người khác nữa. Nhìn anh có được không?”

Tô Nhan đỏ mặt, “Sao đột nhiên lại nói chuyện như vậ) “Anh muốn em làm bạn gái của anh”

Đường Duy vẻ mặt nghiêm túc, “Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao giông bão rồi, anh sợ Sakahara Kurosawa lại nổi điên, mà anh lại không thể bảo vệ được em. Hãy cho anh một cơ hội để anh có đủ tư cách đứng bên cạnh em vô điều kiện, được không?”

Tô Nhan không ngờ Đường Duy sẽ nói những lời này, còn ở trước mặt.. rất nhiều người Trái tim bắt đầu đập loạn xạ, Tô Nhan từ chối thẳng không hề suy nghĩ, “Đừng.”

Lục Phóng đứng bên cạnh cười tủm tỉm, Đường Duy đang muốn nói gì đó thì ngoài cửa lại có tiếng động, lúc đâu mọi người còn nghĩ là Lạc Vũ vừa đi ra ngoài trở lại, không ngờ lại là một người đàn ông cao lớn bước vào.

Tô Nhan ngạc nhiên “Đã nửa đêm còn không nghĩ ngơi còn chạy ra ngoài làm cái gÏ?”

Người tới lại là Tô Kỳ!

Ông nổi giận đùng đùng đi tới, kéo con gái mình ra phía sau, “Con không biết con vừa trải qua chuyện gì sao? Còn chưa hồi phục nửa đêm đã chạy ra ngoài!”

Có vẻ mọi chuyện… đã đến tai Tô Kỳ, Tô Nhan cúi đầu, “Ba, con nửa đêm đói bụng nên ra ngoài kiếm chút gì ăn thôi, tình cờ ở đây..”

“Đừng có nói thay cho Đường Duy!”

Tô Kỳ tức giận tới muốn rụng tóc, con gái của ông suýt chút nữa là bị một đám đàn ông làm nhục, còn bị chụp hình, nhìn xem trên cánh tay con bé còn một vết bầm tím, bảo ông làm sao mà nuốt trôi cục tức này?

Thế mà bây giờ, mới tốt hơn được một chút lại chạy ra ngoài lúc nửa đêm còn là đi với Đường Duy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.