Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1767




Chương 1767

Nhưng mà Lạc Du Du cũng như vậy, lòng cô ấy cũng khổ sở, nhiều năm qua đi, nhiều tình cảm chồng chất lên, chẳng lẽ nói không có thật sự sẽ không có sao?

Nhưng… Ngay cả khi cô đang buồn, cô cũng không lặp lại những sai lâm trong quá khứ.

Lạc Du Du cần răng, hướng về phía Sakahara Kurosawa nói: “Nếu anh dám ra tay làm tổn thương Cố Mang một chút, em và anh sẽ không xong!”

Sakahara Kurosawa nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, sau đó lại cảm thấy đáng buồn, lúc trước cô gái nhỏ đáng yêu mềm mại sẽ không chống lại anh ta kia, bây giờ lại vì một người đàn ông khác, mà dám đối mặt với anh ta như vậy.

“Anh ta tốt như vậy sao?”

Sakahara Kurosawa chỉ vào Cố Mang, anh ta bị chỉ vào nhưng một chút cũng không thấyxấu hổ, còn nhếch miệng cười cười: hay không, cũng không liên quan gì đến anh, Du Du cảm thấy tôi tốt là được”

Giọng nói của Sakahara Kurosawa đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Anh có thật sự cảm thấy anh và Lạc Du Du ở cùng một chỗ là có thể không quan tâm mọi thứ sao! “

Vẻ mặt người chiến thắng kia, làm cho anh ta cảm thấy vô cùng chói mắt, từng có lúc Lạc Du Du cũng là quả hồng mềm trong lòng bàn tay anh ta, mà bây giờ thì sao?

Bây giờ thì sao?

Bây giờ Cố Mang cướp đi tất cả tương lai của anh ta!

Lạc Du Du mạnh mẽ đẩy Sakahara Kurosawa một cái: “Hôm nay nếu anh tới nếu là cãi nhau, em sẽ không hoan nghênh anh, chúng tôi còn phải nghỉ ngơi, mời anh trở về đi”

“Nghỉ ngơi?”

Sakahara Kurosawa giống như nghe thấy chuyện cười, anh ta cảm thấy trái tim mình sắp đau đến run rẩy, còn phải chứng kiến bộ dáng của anh ta khi bị Lạc Du Du từ chối, xét về tàn nhãn, anh ta không bằng Lạc Du Du được.

Hoặc nói cách khác, sự tàn nhãn này không phải vì một người nào đó, nhưng chỉ vì không yêu.

Khi không yêu một ai đó, có thể là tàn nhẫn vô cùng. Vì vậy, những gì đã được đối xử trước đây không hề băng lúc này, bây giờ… Anh ta cảm thấy Lạc Du Du của càng tàn nhãn hơn.

Sakahara Kurosawa hít sâu một hơi: “Tôi sẽ không đi, trừ phi cô cùng tôi trở về”

“Tại sao cô ấy phải quay lại với anh?” Cố Mang không nhẹ không nặng xen vào, lại làm cho Sakahara Kurosawa run rẩy kinh hãi, anh ta giận dữ rống lên: “Anh có thật sự muốn chết hay không?”

“Nếu không đi em cũng có thể báo cảnh sát!” Lạc Du Du kêu to, cô ta sợ hai người bọn họ lại tiếp tục ra tay với nhau, Cố Mang là người nho nhã làm sao có thể đánh được Sakahara Kurosawa từ nhỏ tu luyện mình trong kiếm đạo quán để huấn luyện? Nhưng chính là điều này, làm cho Sakahara Kurosawa đau lòng: “Lạc Du Du, cô không quan tâm đến cảm xúc của tôi dù chỉ một chút thôi sao?”

“Tôi chỉ muốn dẫn cô đi mà thôi…” Sakahara Kurosawa cảm thấy lúc này mũi anh ta chua xót, là một người đàn ông, vậy mà lại sắp chống đỡ không nổi: “Cứ như vậy… Cô không muốn đi với tôi sao?”

Mà trả lời anh ta là một đoạn trầm mặc dài, sự yên tĩnh này Lạc Du Du không nói gì, Cố Mang cũng không xen vào, Sakahara Kurosawa chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi.

Chờ đợi nhưung anh ta chỉ nghe thấy Lạc Du Du khóc một tiếng, sau đó cô ấy giơ tay lên mạnh mẽ lau nước mắt của mình, từng giọt nước mắt rơi xuống, khóc đến mức tim anh ta muốn tan vỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.