Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1708




Chương 1708

 

Nhìn thấy hành động này, cặp mắt Sakahara Sakurako đỏ lên, Tô Nhan cũng xứng để Đường Duy dắt tay? Con mẹ nó, một người phụ nữ mồ côi, cũng xứng làm để Đường Duy đối xử như tri kỉ!

 

Cô ta gọi Tô Nhan: “Thấy tôi mà cô không muốn tới nói chuyện sao? Tô Nhan!”

 

“Cô biết tôi, tôi không biết cô.”

 

Tô Nhan quay đầu nhìn lại, nhẹ nhàng liếc nhìn vào Sakahara Sakurako: “Hôm nay là ngày kỷ niệm của Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân, cùng Sakahara Kurosawa không có quan hệ gì, cô là em gái anh ta, cũng chẳng có cái tác dụng gì lớn cả”

 

Tự phụ! Nhà họ Sakahara, sao có thể cho phép người khác nói mình vô dụng?!

 

Sakahara Sakurako muốn đi lên, lại bị Đường Duy gọi lại: “Chờ một chút”

 

Trên khuôn mặt cậu hiện lên sự vui vẻ.

 

Chỉ thấy Đường Duy chỉ ra bên ngoài: “Trì Liệt cũng không được mời, có thể đi về”

 

Trì Liệt nói: ‘Không nên! Mang theo một bát đũa nữa thôi mà!”

 

Ngón tay cậu ta cũng chỉ ra, vẻ mặt không thay đổi nhìn Sakahara Sakurako nói: “Cô, không có lời mời, cô có thể đi.”

 

Trì Liệt vừa nghe, sau đó nở nụ cười, nhìn có chút hả hê, nói: “Xem ra không chỉ có tôi mà còn có người bị từ chối vào cửa”

 

Sakahara Sakurako hận hận liếc mắt nhìn Trì Liệt, người đàn ông này đúng là không đầu óc có bệnh, bị người cự tuyệt còn cười được, chẳng trách cùng người phụ nữ như Tô Nhan cùng một chõ, đều không phải là thứ tốt đẹp gi!

 

Cô ta không cam lòng nói: “Anh bị từ chối là điều tất nhiên, nhưng tôi và anh không giống nhau, và Sakahara Kurosawa là anh trai của tôi…”

 

“Là ba của cô thì cũng là vô ích thôi”

 

Đường Duy nhìn ra ngoài, dứt khoát nói, rồi năm lấy tay Tô Nhan đi: “Đi Sakahara Sakurako ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cứ như vậy bị bỏ lại phía sau, và nhìn Đường Duy đang đi mà không quay đầu lại, cô ta hét lên: “Đường Duy! Anh dựa vào cái gì mà đứng cạnh Tô Nhan, người phụ nữ không xứng!”

 

Cô không xứng!

 

Một người phụ nữ mồ côi cũng xứng với Đường Duy làm bạn cả đời sao!

 

Bỏ nhà họ Tô sang một bên, Tô Nhan không xứng tí nào!

 

“Chẳng qua cô ta chỉ ỷ vào nhà họ Tô thôi!” Sakahara Sakurako mở miệng nói: “Nhà Sakahara không bắng nhà họ Tô, nhưng cũng là ngang vai ngang vế, địa vị ngang nhau, ngồi ngang hàng, nếu như hôm nay anh cự tuyệt tôi, cũng tức là từ chối nhà Sakaharal”

 

ở phía sau cái loa, đập đập mấy cái: “Được rồi, đã đủ chưa Sakahara Sakurako liếc nhìn cậu ta chảm chảm: “Anh ở đây cũng vì nói chuyện thay người phụ nữ kia?”

 

“Là mọi người nói chuyện thay cô ấy”

 

“Mẹ cô ta, là An Mật!”

 

Giọng nói chuyện của Sakahara Sakurako dường như biến Tô Nhan là người đáng bị thiên đao vạn quả, giống như cô ta mới là người bị An Mật giết chết: “Mẹ cô ta là An Mật, cô ta là nguồn gốc của tội lỗi, đừng nói với tôi cái gì mà lúc ấy cô ta và Đường Duy có thích hay yêu nhau không, vì mẹ cô ta là An Mật, cô ta không xứng đáng! Anh có hiểu không!”

 

Bước chân của Tô Nhan kìm lại, và cậu có thể cảm thấy sự cứng nhắc của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.