Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1688




Chương 1688

 

“Mẹ biết trên đời này có một chuyện rất khó làm” Đường Thỉ nhìn vẻ mặt của Đường Duy, thầm nghĩ khi cậu vẫn còn là một đứa bé, trong ánh mắt đã có dũng khí tình nguyện chống lại cả thế giới vì cô.

 

“Đó chính là gánh vác trách nhiệm”

 

Dường như Đường Thi nghĩ đến chuyện gì đó, khi nói chuyện cô hơi nghẹn ngào: “Đánh giá một người có thực sự trưởng thành và tàn nhãn hay không, mẹ nghĩ sự khác biệt chính là ở chỗ người đó có sẵn sàng gánh vác trách nhiệm và hiểu rõ nguồn gốc của trách nhiệm hay không”

 

Khi đó, Đường Thi nhìn Đường Duy lớn lên từng ngày, nhìn khuôn mặt càng ngày càng giống Bạc Dạ, có lúc cô sẽ sợ hãi, sợ người mình sinh ra không phải là con của mình mà là một bản sao của Bạc Dạ – một phiên bản ác ma khác.

 

Nhưng cô đã vẫn nhịn xuống, điều cô có thể làm chính là khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, khiến bản thân nhận rõ thực tế – Đường Duy là Đường Duy, Bạc Dạ là Bạc Dạ, dù cậu có là con ruột của Bạc Dạ thì cô cũng không nên tính món nợ của Bạc Dạ lên đầu của Đường Duy.

 

“Không thể trốn tránh trách nị , cũng tuyệt đối không thể tùy …” Đường Thi kiên quyết nhìn Đường Duy: “Đổ trách nhiệm lên đầu người vô tội, người không có quyền lựa chọn. Đường Duy, con có hiểu ý mẹ không?”

 

Đường Thi cảm thấy cô đã phải mất rất nhiều công sức để đi từng ước thế này, cô đã sinh ra con trai của Bạc Dạ, mỗi ngày cô đều tự hỏi liệu mình có làm đúng hay không, nhưng bạn thấy đấy, cô ấy đã đúng.

 

Cho dù có là con trai của Bạc Dạ, cô cũng đã nuôi nấng nó khỏe.

 

mạnh cao lớn, lại thông minh lanh lợi và đứng về phía cô vô điều kiện.

 

Cứ như vậy, cuộc đời của cô đã được cứu vớt bởi con trai của người đàn ông cô hận nhất, rốt cuộc đây là kết quả đáng mỉa mai…

 

Không, đây là hy vọng mới mà Thượng đế đã ban cho cô.

 

“Rất nhiều khi mọi người sẽ nhắc đến một câu gọi là “nợ cha con trả”. Duy Duy, con nghĩ câu này có đúng không?”

 

Một câu nói ngắn ngủn của Đường Thi khiến Đường Duy rơi vào trầm tư.

 

Cho đến tận bây giờ, Đường Duy vẫn luôn cảm thấy câu này không có gì sai cả, nếu không tại sao lại có lời này?

 

“Dịch nghĩa trên mặt chữ thì là cha nợ tiền thì con phải trả, nhưng thực ra: người con không có nghĩa vụ phải trả tiền thay cho cha, nói cách khác pháp luật không quy định con phải trả nợ cho cha. Ngay cả bây giờ – luật pháp nước ta cũng không có điều luật con phải trả nợ cho cha này”

 

Đường Duy cảm thấy trái tìm trong lồng ngực mình đang đập loạn xạ Như là có cảm xúc gì đó đang xao động.

 

“Cho nên lúc đó mẹ đã nghĩ rõ ràng rồi, nợ cha con trả này cơ bản là giở thói côn đồ, áp đặt một thân phận cho con khiến mẹ gián tiếp đổ trách nhiệm hết cho con. Đây thật ra là bản chất con người, là con người sẽ luôn luôn hồ đồ như vậy nhưng lúc đó con mới chỉ là một đứa trẻ, mà mẹ thì đã trưởng thành, mẹ gây áp lực lên người con như thế, đó chính là sự kém cỏi và hèn nhát của mẹ ngay cả khi mẹ là một người trưởng thành. Vì vậy, mẹ nhận ra rãng oan có đầu nợ có chủ, tất cả đều không liên quan gì đến con. Nếu nói phải tính con vào, chỉ có một tình huống, đó chính là… sau khi ra đời con sẽ chọn làm tổn thương mẹ giống như ba con là tổn thương mẹ.”

 

Lúc này, đáy mắt Đường Thỉ hiện lên sắc đỏ: ‘Mẹ sẽ mang con đi tính sổ, Duy Duy, mẹ sẽ không tha cho con chỉ bởi vì con là con ruột của mẹ. Nợ cha con trả? Không, nào có nợ cha con trả, chỉ có cùng làm tổn thương và đồng lõa. Dù là thế hệ trước hay thế hệ sau, chỉ cần từng làm tổn thương mẹ thì đừng hòng trốn thoát”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.