Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1677




Chương 1677

 

Từ trên người Đường Duy, Bạc Dạ đã học được cách làm thế nào để trở thành một người ba yêu thương con trẻ, học được sự đồng cảm và sự thương cảm, vì vậy Bạc Dạ đã chọn cách giữ Tô Nhan ở lại bên mình, đợi mọi việc sáng tỏ, đến khi cô ấy có thể không phải lưu lạc khắp nơi nữa, mới nói cho cô ấy biết sự thật và gửi cô ấy vể lại với người ba thực sự của mình.

 

“Cho dù ba không tội nghiệp Tô Nhan, thì cũng có thể tội nghiệp chú Tô Kỳ của ba có được không?”

 

Giọng điệu của Bạc Dạ rất bình thản, nhưng Đường Duy lại cảm thấy tuyệt vọng: “Chú ấy đã sống cô độc một mình lâu đến như vậy rồi, sau này già yếu vẫn phải trải qua một mình như thế này. Chú ấy chỉ có một người con gái là Tô Nhan mà th Hồi đó, liều sống liều chết cứu Đường Duy, bảo vệ cậu và dốc hết tất cả mọi thứ để chăm lo cho mẹ con bọn họ, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến Bạc Dạ coi trọng Tô Kỳ, cho dù ban đầu anh không thèm để ý tới, thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ ra tay chiếm đoạt Đường Thị, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách ngay thẳng minh bạch, đường đường chính chính, anh xứng với hai chữ “đàn ông”.

 

Nhưng tại sao một người tốt biết quay đầu khi đi sai đường, lại luôn… không có kết cục tốt đẹp?

 

Bạc Dạ thở dài: “Đường Duy, Nhan Nhan nên tìm một gia đình tử tế để kết hôn, có người chăm sóc cho con bé thật tốt, Tô Kỳ mới có thể hoàn toàn yên tâm được. Con đó, đừng có đi đến công ty của nhà người ta suốt.. “

 

“Cô ấy muốn kết hôn à? Được thôi”

 

Khoảnh khắc đó, ngón tay vô thức siết chặt lấy điện thoại, như thể đang đưa ra quyết định gì đó, giọng nói của Đường Duy thậm chí còn có sự lạnh lùng, cứng nhắc, và máy móc trông không có vẻ gì giống như là từ miệng cậu nói ra cả: “Con cũng phải kết hôn rồi, cô ấy muốn kết hôn, thì kết hôn với con đi”

 

Đường Duy không biết mình đã tốn bao nhiêu sức lực khi nói ra câu này, thậm chí ngay cả Bạc Dạ ở phía bên kia cũng phải giật mình.

 

Đường Duy của trước đây chưa bao giờ có khái niệm về chuyện hôn nhân, bởi vì ba mẹ của cậu đã có một cuộc hôn nhân không viên mãn dẫn tới việc Đường Duy thực sự vẫn luôn cự tuyệt với hai chữ “hôn nhân” này, cho nên dù cho tuổi tác đã lớn hơn một chút, Bạc Dạ và Đường Thi cũng chưa từng thúc giục cậu.

 

Điều mà hai vợ chồng bọn họ nghĩ là con cái của mình hạnh phúc là được rồi, cũng không ham muốn cái gì mà phải con đàn cháu đống làm như thể nếu lựa chọn lộ trình cuộc đời khác đi thì họ sẽ không được hạnh phúc vậy.

 

Nhưng bây giờ Đường Duy lại chủ động đề cập đến việc muốn kết hôn…

 

Điện thoại của Bạc Dạ đang mở loa ngoài, Đường Thi ở bên cạnh cũng nghe thấy, cô vội vàng giành điện thoại lại, nói với Đường Duy: “Duy Duy? Con thật sự nghĩ như vậy sao? Hay là con chỉ đang một mình buồn chán nên muốn tìm một người để bầu bạn…”

 

Cô lo sợ Đường Duy chỉ là tùy tiện suy nghĩ lung tung, dù sao thì cậu cũng không thiếu người bầu bạn, nhưng Đường Duy lại nói: “Con có thể cả đời này không kết hôn, mẹ ạ”

 

Chỉ cần Tô Nhan từ chối, thì cả đời này cậu sẽ không kết hôn.

 

Nhưng chẳng qua chỉ là nếu Tô Nhan muốn kết hôn…

 

Vậy thì đối tượng này, chỉ có thể là cậu mà thôi.

 

Sau khi nói dứt câu, Đường Duy cụp mắt xuống, trong ánh mắt lóe lên sự nặng nề, nghĩ đến cảnh Tô Nhan ngồi trong xe của Trì Liệt bị cậu ta bắt đi, trái tim như bị xiềng xích gai góc siết chặt lại, cậu không thể không thừa nhận rằng mình đã ghen tị rồi.

 

Sự bẩn thiu, bỉ ổi đó, điên cuồng lan tràn trong đáy lòng cậu, chính là sự đố ky.

 

Sau đó cậu tùy ý định nói thêm cái gì đó rồi cúp điện thoại, một mình ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, trong cơn mơ hồ cứ như lại nhìn thấy một bóng dáng gầy gò đang bận rộn trong nhà bếp.

 

Dụi dụi mắt, Đường Duy biết là mình đã bị xuất hiện ảo giác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.