Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1658




Chương 1658

 

Đường Duy cau mày nói: “Em nhất định phải rời đi sao?”

 

Giống như là nếu lần này thả cô đi rồi, cô sẽ không bao giờ trở lại nữa.

 

“Tô Nhan quay mặt đi: “Tôi ở bên cạnh anh thế này đối với danh tiếng của anh tốt chỗ nào chứ? Công ty của ba còn bề bộn nhiều việc, tôi phải qua xem có việc gì… bản thân có thể giúp đỡ hay không..”

 

“Nếu là như vậy” Đường Duy đứng thắng lưng lên: “Để anh đưa em đi, đưa em đến công ty của chú Tô Kỳ”

 

Tô Nhan lập tức lắc đầu: “Tự tôi có thể đi được”

 

“Anh muốn đưa em đi” Đường Duy không cho phép cô phản bác: “Đứng yên đây đừng chạy loạn, anh đi lái xe đến”

 

Tô Nhan ngây ngẩn cả người.

 

Đường Duy thì thào: “Đừng chạy trốn, thật đấy, không muốn lúc anh quay lại… lại thấy em đi mất rồi….

 

Giữa bọn họ đã phải mất rất nhiều nỗ lực mới có được như bây giờ, và cậu không thể chịu đựng được nữa.

 

Tô Nhan nhìn Đường Duy quay người đi xuống tầng hầm, hoảng hốt bước ra cửa nhà, đang do dự không biết có nên gọi xe không, nhưng Đường Duy đã phóng xe nhanh chóng đến bên cạnh cô, bên cạnh bánh xe còn mang theo cả đống bụi.

 

Nhấn cửa kính xe, Đường Duy thở hổn hến nói: “Anh biết em sẽ rời đi mà!”

 

“Tôi không đi vậy tôi còn có thể mặt dày mày dạn quấn lấy anh sao?”

 

Giọng nói của Tô Nhan nhẹ bãng: “Họ nói tôi không biết xấu hổ.

 

Đường Duy, Tôi nên nhìn rõ bản thân mình. “

 

Đường Duy cảm thấy Tô Nhan như thế này thật là đáng sợ, thậm chí có thể ngày nào đó tìm một khu cao ốc bị bỏ hoang không có người, cũng không quay đầu mà nhảy xuống, thời gian của người này xem như đã tới, mạng cũng không cần nữa.

 

Cô còn chưa tới ba mươi tuổi, còn chưa trải qua một phần ba cuộc đời, tuổi còn trẻ sao lại có ánh mắt như vậy?

 

Giống như từ lúc sinh ra đến bây giờ, cô chưa từng được người khác cứu vớt.

 

Đường Duy biết rằng mình là người may mần, nỗi đau mà anh và Đường Thi phải chịu đã được Bạc Dạ khắc phục, cuộc sống tan vỡ của anh cũng dần dần trở nên tốt đẹp hơn, nhưng Tô Nhan thì sao?

 

Cái gì cô cũng không đạt được, cái gì cũng không chiếm được, cô thua dưới thói đời này, bại bởi những suy nghĩ quái gở ở trong lòng.

 

Đường Duy luôn cảm thấy điều duy nhất có thể cứu Tô Nhan chính là làm cho An Mật sống lại, sau đó lại bị Tô Nhan dùng chính tay đâm.

 

chết, thứ tình cảm gia đình kia sẽ hoá thành tro bụi, có lẽ trong khoảnh khác đó, nội tâm của cô sẽ thực sự được giải thoát.

 

Sau đó cũng không cần phải vướng bận một chút nào.

 

Tô Nhan im lặng lên xe của Đường Duy, ngồi ở hàng ghế sau dựa vào lưng ghế. Đường Duy qua kính chiếu hậu nhìn xuống có thể nhìn thấy hai chân thon dài thắng tắp của cô, những suy nghĩ đó đột nhiên bị gián đoạn, nhất thời trong đầu chỉ còn lại hình bóng không mặc đồ trước đó của Tô Nhan.

 

Đường Duy nhanh chóng nhìn lại.

 

Cậu âm thầm thở dài trong lòng, cậu tốt xấu như thế nào thì nhìn bề ngoài cũng cảm thấy không tồi, lại không có những người con gái khác vừa thuần khiết vừa quyến rũ như Tô Nhan.

 

Chỉ nhìn thôi đã muốn làm rồi, không hổ là con gái của hồ ly tinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.