Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 165: Nhà hàng náo loạn, không có kiến thức!




Đường Thi không biết Bạc Dạ thật ra đã im lặng nhìn cô rất lâu, cô nhìn Khương Thích và Đường Duy đang chạy vòng vòng trong trung tâm thương mại, không khỏi nói: "Hai người chậm lại một chút đi... đừng ảnh hưởng đến người khác, đừng chơi nữa, quay lại đây!"

Đường Duy cười nấp sau lưng Đường Thi: "Chị không chơi với em nữa, đi ăn tiệc lớn đi!" Khương Thích vừa hô tiểu tử thối vừa đưa đám người Đường Thi đến nhà hàng, bởi vì đây được coi là nhà hàng nổi tiếng trên mạng nên khi họ đến, bên ngoài đã phải xếp hàng dài rồi. Tùng Sam thở dài, hiển nhiên là không muốn xếp hàng.

Khương. Thích đắc thắng nói: "Đừng hoàng, có chị gái ở đây. Tôi biết người quản lý của nhà hàng này nên đã đặt chỗ cho chúng ta.”

Nói xong lập tức dẫn theo vài người khác vào nhà hàng, mặc kệ đám

người đang xếp hàng bên ngoài, bước tới cửa một phòng bao.

"Ôi, Khương Thích, tiểu tử cô rốt cuộc cũng tới rồi sao?”

Vừa quay đầu lại, một chàng đẹp trai mặc đồng phục của người phục vụ đã mỉm cười nhìn cô ta: “Lạnh nhạt với tôi lâu như vậy, cuối cùng cô cũng nhớ đến tôi à?"

"Đừng làm tôi ghê tởm nữa.” Khương Thích xua tay: "Đúng rồi, đây là bạn tốt của tôi, Đường Thi, đây là con của cô ấy."

"Xin chào." Người phục vụ nhìn qua Đường Duy nháy mắt: “Mẹ của em rất đẹp." Câu nói này vừa thốt ra, Đường Duy liền giống như đối mặt với kẻ địch, trực tiếp chặn trước mặt Đường Thi: “Không được để ý đến mẹ của em!"

Thằng nhóc vẫn không cho người đàn ông nào đến gần mẹ mình, Khương Thích cười nói với Đường Thi: "Đây là một người bạn tốt của tớ. Anh ấy là quản lý kiêm đầu bếp của tiệm này. Một số món ăn đặc trưng ở đây đều do anh ấy nghiên cứu ra."

"Hiếm khi được cô khen như thế này một lần." Người phục vụ lại liếc nhìn Tùng Sam: "Anh đẹp trai này là?"

"Là cậu nhỏ của em!"

Đường Duy trả lời thay cho Tùng Sam rất nhanh, Tùng Sam cũng không phủ nhận, chỉ thờ ơ đáp lại.. truyện đam mỹ

"Được rồi, các người xem đi, sau khi gọi món tôi sẽ giúp các người đặt món trước, cô Đường, con trai cô có gì không ăn được không?"

"Em đều ăn được!" Đường Duy đứng ra ưỡn ngực biểu thị mình là người lớn: “Không có cái gì là không thể ăn!"

Khương Thích cười tủm tỉm: "Vậy thì lấy tám con hàu sống, mỗi người hai con. Nhân tiện, hàu sốt kem và hàu kèm nấm cục ở đây cũng rất ngon, cách chế biến nào cũng đều rất tuyệt, nhưng tớ vẫn thích ăn sống thôi, tiểu Đường Duy nếu không quen có thể thử vị kem phô mai."

"Vậy đi, còn tôm hùm, tôi cũng muốn chế biến thành sốt kem nấm." Đường Thi giúp Đường Duy gọi món, sau đó đưa thực đơn cho Tùng Sam,

Tùng Sam gọi món gan ngỗng nướng và một ly rượu vang đỏ, cùng một tảng thịt bò nướng: "Chín một nửa, sốt hoa quả, cảm ơn."

"Được." Người đàn ông mặc đồng phục đẹp trai mỉm cười với họ rồi rút thực đơn ra, có người gọi anh ta ở cửa, nói rằng có hai vị khách quan trọng trong phòng riêng cần anh đến tiếp đãi. Anh ta chỉ có thể nói: "Tôi sẽ đến trò chuyện với cô sau."

"Đi đi, việc làm ăn tốt như vậy." Khương Thích vẫy tay với anh ta, người phục vụ đẹp trai bước ra ngoài, bốn người thản nhiên tán gẫu một hồi, cho đến khi bên ngoài vang lên một tiếng mắng.

"Anh có biết Tổng giám đốc Diệp tôi là ai không! Các anh lấy đồ như vậy mà tiếp đãi chúng tối! Còn muốn mở nhà hàng làm ăn không vậy?"

Vừa nghe một cô gái hư hỏng và ương ngạnh đang ở bên ngoài hét to: "Đừng tưởng rằng nhà hàng của mình lợi hại, các người cẩn thận bị chúng tôi làm cho tuyệt đường làm ăn đó!”

Khương Thích trực tiếp vỗ bàn đứng lên, Đường Thi cũng đi theo ra ngoài xem xét, phát hiện anh chàng đẹp trai bị người phụ nữ kia tát một cái, còn đứng nói thật xin lỗi, thật ngại quá, đồ ăn không hợp khẩu vị của cô xin đừng để bụng.

Cơn giận của Khương Thích nổi lên, cô ta ngăn bạn mình lại sau lưng, trực tiếp cười nhạo nói: "Tất cả nguyên liệu trong cửa hàng này từ khi mở cửa đến nay đều nhập từ nước ngoài, đầu bếp có chứng chỉ ba sao Michelin. Trong mỗi quy trình chế biến nấu nướng, khách hàng thậm chí có thể xem trực tiếp toàn bộ qua khung cửa sổ kia! Tại sao cô không tự xem lại chính mình? Không có kiến thức còn muốn bị mất mặt xấu hổ, cô xứng đáng về nhà ăn mì gói!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.