Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1642




Chương 1642

 

Nhưng bọn họ đều biết, thực ra có người trời sinh đã có tư cách tùy hứng, bọn họ có bản lĩnh này, có thể làm chuyện gì mà không cần cân nhắc bất cứ giá nào, cũng không cần sợ cái giá nào.

 

Mà Đường Duy chính là người như thế.

 

Thấy Giang Lăng và Bạch Việt giúp đo nhiệt độ cho Tô Nhan, Lam Thất Thất nói một câu: “Nếu anh rảnh rỗi thì đun thêm ly nước nóng cho Tô Nhan đi”

 

Đường Duy ngây người: “Ðun nước nóng?”

 

Lúc trước chuyện này đều do Tô Nhan làm.

 

Lam Thất Thất dài mặt ra: “Không phải thật sự có người không biết đun nước nóng chứ? Không phải, không phải chứ?”

 

Từ Thánh Mân bảo Đường Duy đến phòng bếp, nói: “Thấy bình đun nước kia không, rót đầy nước vào trong, sau đó để lên đáy bình, ấn nút mở, sau một nước sôi rồi thì sẽ dừng lại”

 

Đường Duy nói: “Đây không phải là tự đổ nước vào là có thể uống sao?”

 

“Cậu không đun nước mà uống luôn?” Từ Thánh Mân hận không thể bổ đầu Đường Duy ra xem rốt cuộc trong đầu cậu có cái gì.

 

“Cậu có thế uống là vì trước đây có người giúp cậu đun nước xong rồi để ở đó, để cậu có sẵn mà uống!”

 

Nói ra, dường như cậu thật sự chưa từng tự mình đun nước một lần, sống hơn hai mươi năm rồi, mãi mãi chưa từng tự mình thử.

 

Đường Duy ồ một tiếng, mặc áo ngủ bước hai bước, giơ tay ra nhấc bình đun nước lên, sau đó cầm đi lấy nước, rồi đặt trên đáy bình, sau khi hoàn thành động tác này, trong đầu Đường Duy nghĩ đến Tô Nhan của trước đây.

 

Sáng ngủ dậy là có thể nhìn thấy cô ấy mặc đồ ngủ bận rộn trong phòng bếp, trứng chiên kêu xèo xèo trong chảo, bình đun nước bên cạnh cũng sôi ùng ục, sau đó thấy cậu đi ra từ phòng ngủ, luôn vô cùng cẩn thận lại kích động nói một câu, chào buổi sáng.

 

Đó là khi bọn họ cùng học cấp ba, ngay trong căn nhà này.

 

Đó là ký ức đau khổ bùng nổ đơn phương của cậu giống Tô Nhan, mà những ký ức đau khổ này, vốn đã được những chỉ tiết nhỏ sưởi ấm, lại giống như vết thương loang lổ được người ta lau từng chút máu nhỏ ra nhưng tốn công vô ích.

 

Cô dâng hiến chính mình để bồi dưỡng, cho đến khi bản thân hóa hư vô, lại khiến vết thương của cậu nở hoa.

 

Bình đun nước bắt đầu hoạt động, Đường Duy trừng mắt nhìn một lúc, Giang Lăng và Bạch Việt sắp xếp cho Tô Nhan xong thì mở miệng nói: “Được rồi, đừng giày vò nữa, nửa đêm rồi để Tô Nhan nghỉ ngơi đi”

 

Đường Duy chau mày: “Thật sự không sao?”

 

Bạch Việt vẫy tay, ra hiệu bảo cậu tới, Đường Duy bước đến, người đàn ông tóc trắng xóa xoa tóc cậu, bảo: “Không sao rồi, chú thay băng gạc cho con”

 

“Tự con thay” Lúc nhỏ đã từng học. Lúc cậu ở v‹ Sam đã biết xử lý vết thương đơn giản.

 

“Vậy thì quên đi”

 

Không ngờ Bạch Việt lại nói ra câu như thế: “Quên những thứ này đi, có lẽ cậu sẽ hạnh phúc hơn. Dù sao có tôi và Giang Lãng ở đây, bị thương rồi nhớ tìm chúng tôi là được”

 

Những đau khổ đó dạy kỹ năng cho cậu, không bằng thử buông bỏ.

 

Đầu óc Đường Duy run rẩy, lắc đầu theo bản năng.

 

“Ít nhất là thế này” Bạch Việt đau lòng nhìn Đường Duy một cái: “Cậu trông sẽ càng giống một con người hơn trước đây”

 

Không giống ma quỷ bị thương nặng mà lạnh nhạt vô tình với thế giới nữa, ngày qua ngày giam mình trong ngục…

 

Không giống với một đứa trẻ năm tuổi ép mình phải trưởng thành, dùng hết sức mình chỉ là muốn được yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.