Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1586




Lạc Du Du hiện tại vẫn đang còn chút yếu, dẫn đến dưới sự áp lực kịch liệt của Sakahara Kurosawa, cô giống như một chú thỏ nhỏ đang sắp bị săn bắt, không một chút phản kháng.

Việc duy nhất có thể làm đó là bảo vệ bản thân khư khư, mưu tính trải qua như thế, muốn bản thân trước khi chết muốn lưu lại một chút tôn nghiêm cuối cùng, mắt cô đỏ lên: “Anh đang nói gì cơ?”

“Có phải cô muốn rời đi cùng Cố Mang không?”

Sakahara Kurosawa không ngừng hỏi, giống như trong đầu còn sót lại mỗi một câu này, cuối cùng anh ta đã cực kì phẫn nộ: “Lạc Du Du có phải cô…

Một cái tát bốp, khiến Sakahara Kurosawa đơ người.

Một giây sau, còn sót lại một người con gái đang rủn rẩy, thu về đôi tay đang giơ cao lên, sau đó là từng câu từng chữ, cản răng cản lợi: “Có phải thích em và Cố Mang ràng buộc với nhau đúng không?

Sakahara Kurosawa, đây chính là hi vọng của anh đúng không?”

Không, không phải, anh ta không hề muốn như thế.

Nhưng đã không kịp rồi, không kịp ngăn anh lại, Lạc Du Du đã cầm điện thoại lên, gọi điện cho Cố Mang, cả quá trình đó xảy ra rất nhanh chưa hề có chút do dự, giống như đã hạ quyết tâm quyết làm đến cùng, không còn để cho Sakahara Kurosawa chút đường lui nào.

Cô khóc lóc la hét trước điện thoại: “Cố Mang…cậu có thể đến nhà đón tôi chút được không?”

Cố Mang đang tắm, nhận được điện thoại của Lạc Du Du, vẫn còn có chút hoang mang, nhưng nghe kĩ một chút, thì nghe thấy được đẳng sau tiếng khóc kia là sự cầu cứu.

Cô ấy…đang gặp chuyện gì à?

Cố Mang hơi nhăn mày: “Được, cậu ở trong nhà đợi tôi”

Trước kia đưa Lạc Du Du về nhà có lưu lại địa chỉ, chắc là trên App.

chỉ đường vẫn có lưu lại lịch sử di chuyển, Cố Mang mặc bộ quần áo.

ngủ rồi ra ngoài luôn: “Tôi giờ qua luôn đây”

Lạc Du Du phía đầu dây bên kia dường như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng máy điện thoại đã bị người khác cướp đi, sau đó Sakahara Kurosawa ném luôn máy điện thoại đi, máy điện thoại nhỏ bé cứ thế: bay trên không trung thành một đường cung, sau đó rơi vỡ cả màn hình trên nền nhà!

“Sakahara Kurosawal”

Lạc Du Du gắn giọng hét lớn, đầu cô vì sốt nên giờ vẫn còn đau và hơi choáng váng, bắt đầu rút cạn chút sức lực còn lại không nhiều của cô, cô lắc đầu, không dám tin vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình: “Anh cướp máy điện thoại của tôi làm gì? Anh có biết là anh làm như thế rất quá đáng không?”

Quá đáng?

Sakahara Kurosawa âm thanh ù ù văng vẳng bên tai, toàn thân đang run run.

Lạc Du Du còn tưởng đây là biểu hiện sự tức giận của anh ta đang đến mức cực điểm, nhưng lại không hề nghĩ tới, đây cũng là anh ta…

Anh ta đang sợ hãi đến cực độ.

“Còn đứng trước mặt tôi, gọi điện thoại cho Cố Mang?”

Sakahara Kurosawa nói những lời đó ra còn mang theo mùi tanh của máu, giống như đang rất hận Lạc Du Du: “Cô bắt buộc phải làm.

như thế sao! Lạc Du Du, cô bắt buộc phải tàn nhân như thế sao!”

“Chẳng phải anh vẫn luôn nói muốn tôi và Cố Mang đi!”

Lạc Du Du như bị áp bức và lăng nhục như bị con dao cứa vào tim, nhưng không hề có tác dụng gì, cô chỉ có thể thông qua ngôn ngữ để kích động Sakahara Kurosawa, đây có lẽ là sự phản kích duy nhất mà cô có thể kéo dài thời gian, cho dù có không ra gì, cô dùng hết sức lực, dường như cổ họng ứa máu: “Vậy bây giờ tôi và Cố Mang sẽ đi, đi cho anh xeml Chẳng phải vừa ý anh sao!”

Vừa đúng ý anh!

Sakahara Kurosawa đầu như vỡ tan ra vậy, anh ta sống chết gì chặt vai của Lạc Du Du, cô gầy quá, gầy đến mức dường như anh vừa gì vai cô liền có thể vỡ vụn ra vậy: “Cô nhất định phải làm như thế sao?

Lạc Du Du, cô có biết là giữa chúng ta vẫn còn đang có hôn ước không…”

“Tôi không cần hôn ước nữa!”

Lạc Du Du không còn đường lui, nước mắt rưng rưng hướng về phía Sakahara Kurosawa và nói: “Tôi thà chết, chứ quãng đời còn lại cũng không sống với người như anh! Tấm chân tình của tôi coi như vứt cho chó ăn, có lãng phí cũng đáng, những tháng ngày sau anh đừng có nghĩ rằng tôi sẽ ngốc nghếch mà theo sau anh nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.