Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1555: Mỗi người đều có một vực sâu




Vậy Sakahara Kurosawa thì sao?

Đem so sánh, Lạc Du Du càng cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Cô ta nghĩ nghĩ, hai mắt ửng đỏ.

Thì ra cả hai người đều là người nhát gan, không ai có thể chỉ trích ai.

Lạc Du Du được nhà họ Lạc yêu thương, nuông chiều tới lớn, vậy nên không dám thoát khỏi nhà họ Lạc, không dám nghĩ tới tự do, không dám từ hôn, không dám giải thích bản thân khi ấy còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chỉ thuận miệng nói một câu. Cô ta sợ người nhà thất vọng, sợ người nhà nói cô ta là kẻ vô ơn, không hiếu thuận.

Còn Sakahara Kurosawa, từ trước tới nay đều một thân một mình chiến đấu, có lẽ anh ta đã chết lặng với cái gia đình này từ lâu.

Bọn họ cứ lãng phí thời gian hết năm này đến năm khác, không có ai dám cắn răng nhảy ra khỏi đống bùn lầy này.

Vì vậy đừng có đổ lỗi rằng Sakahara Kurosawa ích kỷ, hèn nhát lại yếu đuối, thật ra cô ta cũng như vậy, không phải sao?

Nhìn thấy vẻ mặt Lạc Du Du như vậy, Cố Mang thở dài: “Được rồi, mỗi người đều có một vực sâu của bản thân mình, không cần người khác kéo ra.

Chỉ cần tự bản thân cô có thể cứu lấy mình là tốt rồi, đừng nghĩ tới chuyện cứu người khác.”

Lạc Du Du không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng, hai mắt đỏ lên như một chú thỏ nhỏ, dùng sức gật đầu.

Cố Mang thở dài: “Đi thôi, tiếp tục dẫn tôi đi tham quan một chút, tối nay tan làm thì đi đón chồng tương lai của cô”

Lạc Du Du run rẩy.

“Cuối cùng, những việc mình không muốn đối mặt cũng tới, nếu không yêu vậy thì hai bên nói rõ ràng với nhau cũng tốt, cần gì phải biến nhau thành kẻ thù”

Cố Mang đi lên trước, lướt qua bả vai Lạc Du Du, tầm mắt dừng trêи đôi vai gầy yếu của cô ta mấy giây: “Để anh ta buông tha cô một cách êm ấm, cũng coi như là một kết quả tốt.”

Lạc Du Du quay lưng lại, lặng lẽ rơi nước mặt.

“Cô nói xem, có phải vị tổng giám đốc Cố này có ý gì với cô không?”

Lạc Du Du mất hai tiếng đồng hồ để dẫn Cố Mang đi tham quan công ty, còn đưa cậu ta t p các nhân viên quan trọng, sau đó, đưa cậu ta về phòng làm việc rồi mới trở về phòng. Cô ta vừa ngồi xuống thì đồng nghiệp xung quanh đã xông tới hỏi: “Thế nào Du Du?”

Lạc Du Du mệt mỏi, nằm rạp ra bàn: “Có thể như thế nào chứ, mời Phật đến thì dễ, tiễn Phật đi thì khó, tôi đưa anh ta đi tham quan chỉ thiếu điều nhà vệ sinh nữ thôi là đây đủ”

Bên cạnh có người bật cười, đưa tay tới sờ sờ đầu Lạc Du Du: “Vất vả cho cô rồi, tí nữa gọi đồ ăn ngoài cho cô, muốn ăn gì?”

Hiện giờ, Lạc Du Du có nghe tới đồ ăn cũng không kϊƈɦ động nổi nữa, cô ta rủ rũ nói: “Không ăn đâu, giãng co một trận như thế, còn có mấy tiếng nữa thôi là tan làm rồi, tôi còn phải làm báo cáo..: “Tôi làm báo cáo cho cô rồi!”

Vừa dứt lời, một cánh tay từ bên cạnh đưa tới, Lạc Du Du nghiêng đầu nhìn, là người gốc Trung Quốc giống cô ta, đối phương đang ngượng ngùng đưa tài liệu qua: “Chúng tôi thấy rất ngại khi để cô thay chúng tôi đón tiếp tổng giám đốc Cố, vậy nên mới nhân tiện giúp cô làm xong việc này”

“Ôi! Ôn Đế, tôi yêu cô quá!”

Lạc Du Du nhảy dựng lên, cả người như con lười, bám chặt lấy thân hình cao gây như người mẫu của Ôn Đế, còn dùng mặt cọ cọ vào người cô ta: “Yêu cô quá đi”

“Sweetheart baby, mau xuống đi” Ôn Đế nói tiếng anh, ngại ngùng nói: “Ông trời, cô xem như nào rồi giúp tôi có sức hút với đồng nghiệp nam đi”

Lạc Du Du đỏ mặt, sau đó nhận lấy tài liệu: “Rất cảm ơn cô, tối nay mời cô ăn cơm. A không được, tối mai nhé”

Ôn Đế cười, gật đầu: “Có phải tối nay cô có việc gì không?”

Tối nay…

Ánh mắt Lạc Du Du trầm xuống, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Đúng vậy, bạn tôi tới Sydney chơi, tối nay tôi muốn đi sân bay đón người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.