Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1204




“Sinh nhật của ba cậu?

Lam Thất Thất nghe thấy thế, trong mắt có ánh sáng chợt lóe lên, Bạc Nhan tò mò, hỏi cô. “Làm sao vậy?”

“Dựa theo bình thường mà nói

Lam Thất Thất nói từ từ chậm rãi, để cho Bạc Nhan dễ dàng phân tích: “Chắc chắn hôm đó Đường Duy sẽ tặng ba cậu một món quả vô cùng quý và ý nghĩa, để tạo ấn tượng tốt trong mặt bác trai.”

Bạc Nhan sửng sốt “Cậu chắc chắn không?”

“Chắc chắn.”

Lam Thất Thất vuốt căm, làm ra tư thế giống Conan thực thụ: “Tin tớ đi, cậu phải làm sao lợi hại hơn anh ta, hoặc là làm cho anh ta lộ tật xấu trước mặt ba cậu, để ba cậu không ấn tượng tốt về anh ta. Nếu không ba của cậu sẽ an tâm về cậu và anh ta, về sau hai gia đình sẽ càng thân thiết hơn, người tổn thương cũng chỉ có cậu.”

“Điểm này cũng có lý.

Giọng Bạc Nhan trầm xuống. “Tớ về nhà phải nghiên cứu thật cẩn thận.

Vinh Sở ngồi đối diện nghe hết mọi chuyện, ánh mắt dần trở nên thâm trầm. “Bọn họ đến nhà hàng ăn cơm.”

Trợ lý Trần Âu đem bản báo cáo sau khi điều tra đưa cho Đường Duy, mắt nhìn thấy sắc mặt Đường Duy không được tốt lầm, cẩn thận nói một câu: “Cậu Đường, cậu… tại sao cậu lại phải điều tra về quá khứ của Bạc Nhan như vậy?”

Theo anh ta biết, người phụ nữ bên cạnh Đường Duy, không phải vẫn luôn là Từ Dao sao?

Tuy Đường Duy chưa từng chính mồm thừa nhận chuyện đó nhưng cậu cũng chưa bao giờ lộ mặt giải thích, đĩ nhiên việc mọi người nghĩ Từ Đạo là người phụ nữ của Đường Duy cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ đến đây, Trần Âu còn có chút nghi ngờ, quan hệ giữa Bạc Nhan và Đường Duy cũng rất phức tạp, hay là bọn họ là người tình cũ?

Nhưng nếu như bọn họ là người tình cũ thì ít nhất vẫn phải còn đọng lại chút tình cảm, nhưng vì sao mỗi lần Đường Duy nghe thấy tên của Bạc Nhan, thì đều nghiến răng nghiến lợi?

Chác không phải là

Chắc không phải là kẻ thù chứ?

Bạc Nhan là người nhà họ Tô, Đường Duy là người nhà họ Bạc, nhà họ Tô và nhà họ Bạc mấy năm gần đây sống rất hòa bình, quan hệ giữa chủ nhân của hai dòng họ đều rất tốt, tại sao đến thế hệ tiếp theo lại biến thành kẻ thủ rồi?

Trong đầu Trần Âu đều là dấu chấm hỏi, nhìn về phía Đường Duy, thấy Đường Duy đang nhìn chăm chăm vào phần tư liệu, ánh mắt có khả năng đốt được tờ giấy, Trần Âu lại nuốt nước miếng nói: “Cậu Đường, nếu cậu tức giận như vậy, lần sau, tôi sẽ không đưa tin tức của Bạc Nhan cho cậu nữa. Cậu thấy sao?”

“Ai cho anh tự quyết định?”

Đường Duy quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ, nói: “Mỗi ngày đều phải báo cho tôi.”

“Nhưng cô Từ Dao thì sao?”

“Từ Dao?”

Đường Duy cảm thấy khó hiểu, nói: “Từ Dao thì liên quan gì tới tôi?”

Người ta không phải là bạn gái của cậu sao?

Trần Âu rất muốn chửi bậy, Từ Dao ở cùng cậu lâu như vậy, ngoan ngoãn, ngọt ngào như vậy, tại sao cậu luôn để ý đến một người phản nghịch đã xuất ngoại “Ánh mắt này của anh là có ý gì?”

Đường Duy cười lạnh một tiếng: “Ra khỏi đây cho tôi.”

“Chỉ là tôi cảm thấy ”

Trần Âu là thư ký đặc biệt của Đường Duy, nói chuyện ít nhiều cũng có chút lo lắng: “Cậu Đường, vị trí hiện tại của cậu, nhất cử nhất động đều khiến tất cả mọi người để ý. Cậu không thương có Từ Dao, lại đi bảo vệ Bạc Nhan. Tin tức bị lan ra ngoài sẽ không tốt.”

“Tôi mệt rồi.”

Đường Duy từ trước đến nay luôn nói chuyện thẳng thắn, giống như việc cậu có thể chấp nhận việc người khác gọi thẳng họ tên cậu, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cậu măng chửi người khác rất rõ ràng: “Tôi nói tôi với Từ Dao có quan hệ khi nào? Mấy người tự suy diễn linh tinh, tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm với mấy suy nghĩ lĩnh tinh trong đầu của mấy người? Còn nữa, tôi không bảo vệ Bạc Nhan, lần sau trước khi anh mở miệng nói chuyện thì uốn lưỡi trước mấy lần cho tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.