Con Rối - A Ly Thố

Chương 2: Không được điểm mắt cho nó




Đối mặt với lời nói cùng hành động như nựmg chó này của tôi, nó không hề có phản ứng, tôi mân mê dái tai của nó, nụ cười trên miệng dần nhạt đi.

Thầy chế rối mất ba tháng mới hoàn thành nó, mấy ngày trước mới chuyển đến tay tôi.

Cái thứ đồ này không tiện lộ diện ban ngày, vì vậy thầy chế rối mời được một một vị thấu hiểu lòng người, không thèm nói trước với tôi một tiếng, hẹn tôi đến bãi rác cách nhà năm cây số, hai giờ sáng đóng giả làm người thu rác gửi hàng cho tôi. Làm việc thần thần bí bí, cứ như đặc công giao mật thư vậy.

Lúc nó được đưa đến là lúc nửa đêm, dưới lầu không bật đèn, tối mù đến ngón tay cũng không nhìn rõ, lão già lăn cái xe lăn cà tàng như sắp rụng hết ra đi đến, xe lăn kêu kẽo kẹt như có một con ốc nào bị bóp cổ, một ốc một vít thay nhau kêu, to đến có cả tiếng vang, cực kỳ thảm thiết.

Lão già không phải đặc công, có đặc công nào mang theo cái xe lăn có tiếng báo động như thế đến giao mật thư chứ? Ông ta chắc phải là gián điệp.

Vị gián điệp này nhận hơi hai trăm đồng phí công lao mới đưa hộp giấy con rối cho tôi, sau đó mang theo chị em ốc vít của mình biến mất trong màn đêm.

Tôi mất hơn hai mươi phút ôm cái hộp hơn 25 cân không có tay cầm leo hết cầu thang, lúc đặt nó lên bậc cầu thang cuối cùng lên tầng sau, cái cơ thể lâu năm không luyện tập này của tôi cũng còng cả lại, tôi thậm chí còn tưởng mình chết mệt trước cửa rồi.

Vốn tưởng đêm đó đã hành động rất cẩn thận, không ngờ vẫn bị người trong toà nhà phát hiện.

Cái xe lăn cà tàng của lão già đó phát huy đến 99% tác dụng.

Bên trong hộp giấy chứa một cái va li màu xanh lục rất lớn.

Mật mã va li trước đó thầy chế rối đã nói cho tôi, tôi mở va li ra, con rối bên trong mang tư thế cuộn tròn nằm trong túi chân không, trên người còn chưa có quần áo, trần như nhộng.

Nhìn thấy nó tôi chợt thấy tiếc cho vị thầy chế rối kia.

Với thủ nghệ như thế này, vậy mà lại cam tâm tình nguyện sống trong cái thôn trên núi kia, quả là lãng phí.

Lúc ôm nó ra khỏi hộp giấy, tay tôi chạm vào làn da của nó, vậy mà không giống cảm giác như silicone mà tôi mong đợi, so với nó thì xúc cảm cứng hơn một chút, giống như sờ vào đồ sứ mềm trong suốt, dùng lực ấn vào còn có vết lõm, sau đó đàn hồi trở lại, không để lại dấu vết.

Nó khác với da thật của con người, thể trọng cũng nhẹ hơn nhiều với người thật.

Tôi đặt nó lên giường của mình, duỗi hết chân tay của nó, không hề khách khí mà đánh giá từ đầu đến chân.

Vị thầy chế rối nhận tiền làm việc, mỗi chi tiết đều làm đến tỉ mỉ.

Nó gần như giống hệt với Lương Chi Đình.

Chiều cao, thể hình, đều hoàn nguyên y như tôi yêu cầu, bắp tay cơ bụng đều phi thường hoàn mỹ, cái gì mà cơ nhị đầu, cơ ngực, cơ nhân ngư đều không thiếu, bao gồm cả thứ mà thằng đàn ông nào cũng không thiếu, ông ấy cũng làm cho tôi một kích thước yêu thích, nhưng mềm quặt, chỉ có thể thoả mãn con mắt, không dùng được. Tuy rằng các khớp tứ chi với khớp nối với cơ thể đều có vết nối, nhưng tiểu tiết này không ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của nó.

Tổng thể với tôi mà nói rất hài lòng, chỉ trừ một điều—- trên mắt con rối quấn một lớp vải sa đen, hơi lõm vào trong, hốc mắt nó trống rỗng, nó không có mắt.

Thầy chế rối nói không làm cho tôi, cái này so với khớp nối tay chân nghiêm trọng hơn nhiều.

Phía sau tai con rối có nột nút bấm nhỏ màu đỏ, ấn nó, con rối có thể tự do hợt động, có thể tự chạy tự nhảy.

Nhưng lúc nó thực sự "hoạt động" lại không giống với tưởng tượng của tôi.

Nó không có mắt, không thể nhìn sự vật. Ngũ quan của nó cũng là đồ trang trí, mũi không thể ngửi, tai không thể nghe, miệng cũng không biết nói.

Tôi cạy miệng nó ra xem, lưỡi cũng làm rồi, tôi thò hai ngón tay vào, trừ cảm giác kỳ quái lại hơi cứng, những thứ khác đều làm ra hình ra dạng. Nhưng dù có thật đến đâu đi nữa, nó mở miệng tôi chỉ cần dùng một ngón tay là sờ đến tận cùng.

Nó không có cổ họng.

Không chỉ thế, không có nước bọt, không có nhịp tim, không có máu, không có nhiệt độ.

Những thứ không có này đang nhắc nhở tôi, nó chỉ là một "đồ vật" giống Lương Chi Đình mà thôi.

Là thứ đồ mãi mãi không biết đáp lại tôi.

Tôi lòng tham vô đáy, vĩnh viễn không biết có điểm dừng.

Không có được Lương Chi Đình, tôi hy vọng có thể sở hữu một con rối giống anh, nhưng có được con rối rồi, lại không cam tâm nhìn nó như đồ chết không có sức sống.

Lương Chi Đình nhiệt huyết còn ấm áp, thứ đồ này cong không biết cười với tôi một cái.

Cảm giác mới mẻ ban đầu qua đi, cái cảm giác như chơi đồ hàng không còn thoả mãn tôi nữa.

Còn chưa kể đến lớp vải đen trên mắt nó, tôi chỉ có thể nhìn thấy sống mũi và môi của Lương Chi Đình.

Rõ ràng Lương Chi Đình đẹp nhất là ở đôi mắt.

Tôi ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn mấy bức ảnh dán trên tường.

Con rối từ trong tủ bò ra, chân nó giẫm lên mặt đất, đi về phía tôi, tốc độ cực kỳ chậm, quá chậm rồi.

Tôi tiện tay cầm một cuốn sách trên bàn vứt xuống phía chân nó, nó vấp phải, ngã xuống đất, tạo ra động tĩnh không nhỏ.

Tôi không sợ nó ngã hỏng.

Nó ngã không hỏng.

Nó ngã xong căn bản không bò dậy, mà bò ở trên mặt đất, ngẩng đôi mắt bị bịt kín kia, đại khái là muốn bò về phía tôi, đáng tiếc là không có mắt, bò lệch, mặt đụng vào thành giường.

Rõ ràng là đồ không có mắt, thế mà tôi lại từ biểu tình của nó nhìn ra bộ dáng tủi thân.

Được thôi.

Tôi nhấc chân, theo khoảng cách giữa tôi với nó, ngón chân tôi vừa vặn chạm vào cằm nó, có chỉ dẫn của tôi, năm ngón tay có kẽ hở khớp nối của nó dần cuộn chặt lại, nắm lấy chân tôi.

Tôi biết nó không nghe thấy, nhưng vẫn nói mấy lời giáo huấn đồ chơi như giáo huấn chó con với nó: "Qua đây."

Tốt bụng đợi nó cả nửa ngày nhưng nó cứ ngu ngốc ở đó nắm chân tôi không nhúc nhích.

Không đợi được phản ứng thú vị nào cả, đúng là chán chết.

Đúng lúc chân tôi vừa dùng lực, muốn đẩy nó ra nó liền động đậy.

Nó vẫn quỳ như cũ trên mặt đất, hơi công người, dùng cả tay cả chân bò về phía tôi, dựa vào bàn tay dẫn đường mà tôi đại phát từ bi đưa cho mà bò dậy, ngoan ngoãn gối lên đùi tôi.

Nó lại khiến tôi thấy thú vị rồi.

Đồ tốt như vậy, không nên chán mới phải.

Tôi thò tay ra sau đầu nó, cởi nút buộc, tấm vải đen che mắt nó rơi xuống, nơi lý ra có đôi mắt giờ là hai động đen xì.

Giống như quái vật chỉ xuất hiện nơi mộng cảnh hoang vu.

Nó quá giống Lương Chi Đình, nhìn nó, giống như nhìn Lương Chi Đình không có mắt vậy.

Không có mắt, thật khiến người ta đau lòng.

Tôi sờ vùng da dưới mắt nó, kéo kẽo nhẹ vành mắt, còn rất đàn hồi.

Nếu như đã có tính đàn hồi, vậy thì có thể nhét vào một thứ.

Ví như, con mắt nó đang thiếu.

Ba tháng trước, ông chủ đỉnh đầu thiếu tóc tuổi đã quá nửa một trăm nhưng vẫn thích giả vờ văn nghệ của công ty tôi đột nhiên nổi hứng thú muốn cả công ty đoàn kết, đem tất cả nhân viên đến một thôn tên Thiền Khê.

Tôi cái loại không khiến người khác thích thì cho dù trong lòng không thích cũng không có tư cách nó trước mặt ông chủ, chỉ đành cun cút theo lên máy bay.

Ông chủ vì muốn thể hiện cái "bệnh" của mình, ép chúng tôi ngồi năm tiếng máy bay, sau khi hạ cánh lại lung lắc thêm hai tiếng xe buýt mới đến được địa điểm.

Thiền Khê cái thôn này rất có bản sắc của dân tộc địa phương, bốn phía dựa núi, lại xa xôi, du lịch không phát triển, đám người chúng tôi là người "ngoài" duy nhất trong thôn lúc ấy.

Các đồng nghiệp đều có nhóm riêng của mình, tốp năm tốp ba tụm lại đi chơi, chỉ sót lại mình tôi.

Tới cũng tới rồi, tôi không muốn hơn bảy tiếng di chuyển mệt lử của mình công cốc, tự mình ra ngoài đi dạo.

Thôn không lớn, trừ mấy toà kiến trúc bản địa, những thứ còn lại cũng chẳng đẹp mấy, tôi đi mệt rồi, bụng cũng đói, liền tìm đại một quán trà ăn cơm, quán hơi nát nhưng mùi vị cũng được.

Trong quán không có mấy người, đợi tôi tiêu hết công phu ăn hết nửa bát mì, một con chó mực từ bên ngòi chạy vào phía chân tôi, đôi mắt đen như hạt đậu đen lấp lánh nhìn chằm chằm tôi, đuôi vẫy như quạt.

Đại khái là chó nhà nào đó bên cạnh chạy ra xin ăn.

Tôi vứt cho nó miếng xương, nó ngậm lấy liền chạy mất.

Ai biết được đợi khi tôi ăn xong đi ra khỏi quán trà ở bên rãnh nước lại gặp phải nó. Nó vẫn ngậm miếng xương tôi cho lúc nãy, lông ướt từng mảng, hai chân trước nhỏ cố vùng vẫy nước muốn lên bờ, nhưng rãnh nước có bờ, nó lại nhỏ, mãi không leo lên được.

Tôi đi qua, vớt nó từ dưới rãnh nước lên.

Nó chân vừa chạm đất liền điên cuồng rũ lông, rũ đầy cả mặt tôi, tôi cướp lấy miếng xương trong miệng nó, nó cũng không giữ đồ ăn, bị tôi cướp lấy đồ ăn còn điên cuồng vẫy đuôi.

Tôi vứt lại miếng xương cho nó, mắng: "Chó đần."

Chó con in mấy vết chân hình hoa mai trên nền đất đi về một phía, đi mấy bước lại ngoái lại nhìn tôi, giống như xem tôi có đi theo không, tôi liền thuận theo ý nguyện của con chó đần này, theo một con đường nhỏ trong thôn mà đi, càng đi càng lệch, đến khi đá dưới chân tôi biến mất, chỉ còn lại một con đường đất nhỏ như rắn, tận cùng đường đất là một biển trúc xanh rì, gió thổi bay lá trúc, tôi từ trong kẽ hở kinh ngạc phát hiện giữ rừng trúc vậy mà còn có một quán nhỏ.

Ai làm ăn mà chọn cái vị trí khuất mắt như này? Người trong tiệm này rốt cục bán cái gì?

Chó con bịch bịch bịch chạy qua đường đất, xuyên qua biển trúc đến trước cửa tiệm, sau đó thò ra cái đầu chó, hướng về phía tôi sủa một tiếng gâu.

Tôi chỉ đành đi qua đó.

Giữa ban ngày nhưng trong tiệm u tối, tôi bước vào tiệm nhìn thấy đầu tiên là một cái bàn tiếp tân gỗ đỏ, phía trên còn một cái đèn dầu đang cháy, một người đàn ông ngồi phía sau, nghe thấy tiếng chân ngẩng đầu.

Chỉ nhìn mặt, người đàn ông chỉ mới ngòi bốn mươi nhưng một đầu tóc trắng, trên mặt là hai con mắt vô thần.

Âm thanh cũng không có lực: "Hoa nghênh."

Anh ta có lẽ là ông chủ ở đây.

Anh ta đi từ phía sau quầy ra, đợi khi anh ta đi ra khỏi tôi mới nhìn thấy chi giả phía chân trái anh ta.

Người đàn ông một chân này mở cánh cửa bên cạnh mời tôi vào, đợi đến khi vào bên trong tôi mới biết tiệm này bán cái gì.

Trong phòng bốn phía bức tường là tủ kính, bên trong treo vô số những con rối xinh đẹp trong đủ các tư thế quái dị.

Đây là một tiệm bán rối.

Chó mực con chạy đến bên chân tôi, vẫy đuôi, dựng đứng hai chân trước, cào cào vào bắp chân tôi.

Người đàn oing nhìn thấy, nói với tôi: "Nó lại có vẻ như rất thích cậu." Chân chó của nó làm ướt ống quần tôi, tôi còn chưa kịp chê, anh ta liền chẹp một tiếng, dùng chân đá nó ra khỏi tôi, mắng: "Đi đâu chơi ướt như chuột, bẩn khiếp."

Chó con biết bị mắng liền ư hử một tiếng nằm xuống đất, tai cũng cụp xuống.

Tôi đáp: "Rơi vào rãnh nước."

"Rãnh nước trong thôn rất sâu, cái chân ngắn này của nó trèo không lên được, cậu cứu nó?"

"Chỉ đi qua thôi."

Người đàn ông cười: "Cậu nếu đã cứu được chó con bảo bối của tôi, tôi đương nhiên cũng không thể để cậu tay không trở về."

"Có nhìn trúng cái nào không? Tôi không thu tiền cậu, miễn phí tặng cậu một cái." Người đàn ông vỗ vỗ mặt kính, ý muốn tôi từ trong số chúng chọn một đứa mang đi.

Mở tiệm làm ăn làm gì có đạo lý tặng người đơn giản như thế, không sợ lỗ sao?

Người đàn ông có vẻ nhìn ra được suy nghĩ của tôi, nói: "Đây đều là mấy thứ tôi tiện tay làm chơi, cậu cứ tuỳ ý chọn."

Cái này tôi không nghĩ tới—— người đàn ông này hoá ra là một thầy chế rối.

Tiện tay làm chơi, lại có thể làm tinh tế đến thế này, quá khiêm tốn rồi.

"Thủ nghệ không tôi." Tôi khen.

"Đấy là đương nhiên." Anh ta thản nhiên đón nhận.

Chân của người đàn ông không tốt, đứng nói chuyện với tôi một lúc đã có vẻ đứng  không nổi, đúng lúc này, trong phòng đi ra một người đàn ông khác, không, không phải là người.

Tôi nhìn vết hở rõ ràng giữa các khớp nối của nó, tư thế đi chậm chạp kì quái, trên mắt bịt một lớp vải đen, vải bịt lấy đôi mắt nhưng nó lại có thể bình thường không chướng ngại đi lại.

Không có người sống nào lại như thế.

Nó cầm theo hai cốc nước, một cốc cho người đàn ông, một cốc cho tôi, làm xong mọi thứ nó quỳ tứ chi trên đất, người đàn ông trực tiếp ngồi lên lưng nó.

Một quỳ, một ngồi, rất tự nhiên như thể trước đây làm qua vô số lần.

Nếu như đây là người sống, vậy là cố ý vũ nhục rồi.

Rõ ràng là một cảnh hoang đường, vậy mà tôi như bị đánh thức, một ý tưởng ngủ sâu trong tim chợt động, tôi nhìn chằm chằm nó làm ghế dưới thân người đàn ông, người đàn ông nhìn thấy ánh mắt của tôi, nói: "Sao, cậu hứng thú với cái này à?"

Tôi đè nén niềm hứng thú trong lòng hỏi: "Đây là con rối sao? Sao có thể động đậy?"

Người đàn ông vỗ vỗ đầu nó, ánh mắt tự hào: "Thủ nghệ độc truyền của tôi đấy."

Có lẽ nỗi khát vọng trên mặt tôi biểu hiện quá rõ ràng, anh ta liếc tôi một cái hỏi: "Cậu muốn sao?"

Tôi tuân theo nội tâm bản thân trả lời: "Ừm, anh có thể chế tạo cho tôi một con không?"

"...Vốn dĩ là không làm cho người khác, nhưng" Người đàn ông do dự, lại nhìn chó mực con, "cậu đã cứu chó của tôi, có thể."

"Tôi có thể chế tạo cho cậu thứ cậu mong muốn."

Còn không kịp đợi tôi vui vẻ, người đàn ông gật gù nói tiếp: "Nhưng thứ này giá cả đắt đỏ, tôi có thể không làm miễn phí cho cậu được."

Tim của tôi bình bịch đập loạn, âm thanh cũng run rẩy: "Bao nhiêu tiền cũng được, làm cho tôi một con."

Anh ta giơ năm ngón tay ra vẫy vẫy.

Cái giá này không rẻ, người bình thường cho dù có thích một thứ như thế nào đi chăng nữa, lúc trả tiền đều đắn đo, tôi thì lập tức chuyển khoản, chỉ sợ anh ta đổi ý không làm cho tôi nữa. Tôi biết trông tôi có vẻ không giống có tiền, nhưng mấy năm nay tiền tiết kiệm trong thẻ cũng không ít, số tiền này với tôi mà nói có chút đắt nhưng không phải không trả nổi.

Tôi nguyện ý tiêu số tiền này mua thứ tôi thích.

Người đàn ông có lẽ cảm thấy não tôi không bình thường, đôi mắt u ám màu tro chầm chậm nhìn lên mặt tôi, trầm mặc một hồi hỏi: "Yêu cầu của cậu là gì?"

Tôi mở điện thoại, đem ảnh chụp trộm của Lương Chi Đình cho anh ta xem: "Làm cho tôi gương mặt như thế này."

Giao phó mọi thứ xong xuôi, trước khi tôi rời đi, người đàn ông ngồi sau quầy gỗ đỏ gọi tôi: "Này, quên nói với cậu, sau khi nhận được đồ, có một chuyện cậu nhất định không được làm."

"Là gì?" Tôi hỏi.

"Mắt" anh ta đỡ cằm, thần bí nói, "không được điểm mắt cho nó, nó sẽ sống dậy."

Tôi lúc ấy qua quýt đối phó đồng ý, thực tế lại chẳng để trong lòng.

Lời nguy tai hèn.

Điểm mắt liền sống lại, sống ở trong thôn này sống lâu đến điên rồi đi, cũng không phải trẻ con, không cần phải dùng lời nói dối kiểu cổ tích này để doạ với lừa tôi.

"Anh ta không làm, tất sẽ có người làm."

Tôi đưa tay nâng cằm con rối đang dựa trên đùi mình lên.

Nó bình tĩnh tiếp nhận mọi đối đãi của tôi, tôi đổ bao nhiêu nước, nó như miếng bọt biển liền thu vào bấy nhiêu nước.

Ngoan, quá ngoan rồi.

Thật là một con chó ngoan.

Tôi hôn lên chóp mũi nó: "Yên tâm, tao sẽ làm cho mày một đôi mắt hoàn mỹ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.