Con Rể Là Thần Y

Chương 81




"Không ngờ em coi trọng bác sĩ Trần này như vậy." Lâm Thần nhún vai, có chút bất đắc dĩ.

Giang Ngưng do dự một chút, trên mặt hơi có chút xấu hổ, nói: "Lâm Thần, em biết phương pháp chữa bệnh của anh không tồi, nhưng mà, cho tới bây giờ, ai cũng có phương pháp chữa bệnh riêng, nên tiếp thu tất cả.”

"Không có ai hoàn hảo, khiêm tốn học tập nhiều, tóm lại sẽ không sai."

"Nói như vậy không sai." Lâm Thần gật đầu, xem như đồng ý với lời Giang Ngưng nói.

Ở trước mặt Giang Ngưng, Lâm Thần không muốn cứng nhắc với cô.

Nhưng trong lòng Lâm Thần lại có chút khinh thường, y học đúng là cần phải thu thập lại, nói là nói như thế, nhưng cũng không phải ai cũng có tư cách ở trước mặt Lâm Thần tự xưng là bác sĩ giỏi.

“Vậy mai anh đi cùng em xem sao? Chúng ta tốt xấu gì cũng có vé vào cửa, thuyết phục một chút, nói không chừng có thể cùng nhau đi vào.”

Giang Ngưng hưng phấn bừng bừng đi vào phòng bếp, nhìn Lâm Thần nói.

"Được rồi, em đã quan tâm như thế, nếu anh không đi có phải là không nể mặt không?" Lâm Thần một tay xào rau, cười gật đầu.

"Thật tuyệt vời."

Giang Ngưng cao hứng nở nụ cười.

Đối với Giang Ngưng, trên thực tế, Lâm Thần có một loại tình cảm không rõ ràng. Lúc ở rể, tuy rằng cô cười nhạo anh không ít, nhưng nói cho cùng anh lúc ấy không giống một người đàn ông.

Cho nên không thể trách Giang Ngưng mọi chuyện được.

Về sau, ấn tượng của Giang Ngưng đối với manh tuy có thay đổi, nhưng chung quy vẫn còn có một tầng ngăn cách nhàn nhạt.

"Vậy mai chúng ta gặp nhau đi." Giang Ngưng vốn định nói thêm gì đó, nhưng sau khi nhìn Lâm Thần, vẫn ngậm miệng lại.

"Được, ăn cơm rồi đi." Lâm Thần chỉ chỉ thức ăn thơm ngào ngạt.

"Quên đi, lần sau em mời anh ăn cơm." Giang Ngưng cười một tiếng, lắc đầu rời đi.

"Vậy... Được rồi.”

Lâm Thần có chút bất đắc dĩ, đành phải gật đầu. Ăn cơm xong, Lâm Thần cảm giác một trận mệt mỏi, lúc tỉnh lại đã là tám giờ sáng.

Thời gian hội thảo y học là chín giờ, Lâm Thần có chút xấu hổ. Nếu đã đồng ý với người khác, đến trễ cũng không tốt lắm.

Lâm Thần lười biếng tùy tiện mặc một bộ quần áo, gọi xe, chạy về phía địa điểm Kim Kiệt đưa cho.

Vừa mới đi tới đại sảnh hội nghị đã nhìn thấy Giang Ngưng ăn mặc xinh đẹp đứng bên ngoài chờ đợi, lo lắng.

Giang Ngưng vốn là tốt rồi, bình thường mặc áo khoác trắng thoạt nhìn giống như thiên sứ. Lúc này ăn mặc kĩ càng, tự nhiên phong thái yểu điệu, mê người đến cực điểm, thu hút bao nhiêu ánh mắt người qua đường.

Lúc này, một chiếc Audi màu đen dừng ở cửa trung tâm hội nghị trao đổi. Sau đó một thanh niên đầu tóc bạc, khuôn mặt đẹp trai bước xuống, đi thẳng về phía trung tâm hội nghị trao đổi.

"Ồ! Người tình Kim Xuyên không tệ lắm.”

Người thanh niên nhìn thoáng qua Giang Ngưng ở cửa, trong mắt nhất thời xuất hiện tia bất ngờ, nói với Kim Kiệt bên cạnh.

"Đó là tất nhiên, tỉnh Kim Xuyên ngoại trừ vị trí địa lý có thể hơi xa xôi một chút. Những mặt khác đều không tồi." Kim Kiệt vội vàng cười nói.

"Cô gái này, xin hỏi, cô tới nghe hội trao đổi y tế sao?" Nam tử tóc bạc đi tới trước mặt Giang Ngưng, khách khí nói.

"Ồ, đúng vậy."

Hiển nhiên Giang Ngưng bị người đàn ông bất thình lình xuất hiện làm cho hoảng sợ. Theo bản năng lui về phía sau một bước, nói:

“Vậy chúng ta cùng đi vào thôi.”

Trần Thế Hữu cười cười, lộ ra một nụ cười tự cho là đẹp trai.

"À, xin lỗi tôi đang chờ người khác." Giang Ngưng lắc đầu, cự tuyệt nói. Nhưng mà sau khi nhìn thấy Kim Kiệt phía sau hắn giống như một người hầu, mặt bỗng nhiên cứng lại, có chút kinh ngạc.

Người trước mắt là ai mà khiến Kim Kiệt cam tâm tình nguyện làm người đi theo?

“Hội trưởng Kim, xem ra, người ở tỉnh Kim Xuyên mọi người, đều rất có chủ kiến nha.” Trần Thế Hữu cười cười, nói.

"Khụ khụ, cái kia, vị bác sĩ này, vị bác sĩ đứng bên cạnh tôi chính là nhân vật chính của đại hội trao đổi y tế lần này của chúng ta. Cũng chính là bác sĩ Trần Thế Hữu của Đế Đô."

Kim Kiệt giới thiệu.

"Cái gì? Anh, anh có phải là bác sĩ Trần Thế Hữu không? Giang Ngưng không tin được nhìn Trần Thế Hữu, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Cô làm gì cũng không nghĩ tới, bản thân có một ngày sẽ nhìn thấy Trần Thế Hữu ngoài đời.

"Không phải giả đâu, vậy hiện tại, cô có thể cùng tôi đi vào không?" Trần Thế Hữu tràn đầy tự tin, theo anh thấy, dựa vào danh tiếng và bề ngoài của mình, loại cô em nào cũng sẽ khuất phục.

"Chỉ sợ không được, bởi vì cô ấy là vợ tôi."

Lúc này, Lâm Thần đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nói.

"Anh?"

Trần Thế Hữu ngây ngẩn cả người, nhất thời trên mặt có chút xấu hổ. Đây không phải là đang hạ thấp mình trước mặt người khác sao?

Anh xấu hổ sờ sờ mặt, nóng bỏng đau đớn.

Một cái tát này, thật đau.

"A... Bác sĩ Trần, đây là chủ tịch của các công ty dược phẩm nổi lên rất trâu bò gần đây ở tỉnh Kim Xuyên của chúng tôi, Chủ tịch Lâm Thần." Kim Kiệt cũng thấy bầu không khí có chút không thích hợp, nhưng với tư cách là chủ tịch hiệp hội y học tỉnh Kim Xuyên, anh cũng không thể cố ý thiên vị cái gì, chỉ có thể cười cười, xấu hổ nói.

"Thật không? Chủ tịch Lâm, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.”

Trần Thế Hữu nghe đến đây, trong lòng nhất thời cười lạnh, chủ tịch cái gì chó má gì. Không phải chỉ dựa vào từ doanh nghiệp mở ra, mở một công ty nhỏ thối nát sao?

Lần này, anh trên danh nghĩa là quay về để xem sự nghiệp chữa bệnh của tỉnh Kim Xuyên phát triển như thế nào, nhưng trên thực tế là có mục đích khác

"Vợ, chúng ta đi thôi."

Nói xong, Lâm Thần liền lôi kéo Giang Ngưng rời đi.

Lâm Thần cũng không có tâm tư chú ý tới cái gì chó má Trần Thế Hữu. Theo anh thấy, Trần Thế Hữu cũng chỉ là một kẻ không có bản lĩnh gì. Chỉ biết lừa bịp giang hồ mà thôi.

Người như vậy còn có lá gan của vợ mình. Loại người này, Lâm Thần không đánh anh ta trước mặt mọi người là tốt lắm rồi. Sao còn có tâm tư cùng anh ta nói nhảm?

"Anh thật thô lỗ.”

Trần Thế Hữu tức giận cơ hồ muốn thổ huyết, anh không nghĩ Lâm Thần lại kiêu ngạo như vậy.

Trần Thế Hữu dựa vào địa vị và danh tiếng ở bên ngoài, cho dù ở Đế Đô cũng là khách quý của nhiều gia tộc. Hiện tại “hạ mình” đến Kim Xuyên nho nhỏ này, thế mà lại bị đối xử như vậy?

Đây không phải làm mất mặt mình sao?

Nếu như trở về bị người ở Đế Đô biết được, còn mặt mũi nào mà làm ăn.

“Hội trưởng Kim, người ở tỉnh Kim Xuyên các anh, chẳng lẽ tố chất kém như vậy sao? Nếu biết sớm tôi đã không đến.”

Trần Thế Hữu hùng hổ nói.

"A... Chuyện này... Có thể tâm trạng Lâm Thần hôm nay không được tốt cho lắm. Anh đừng tức giận.”

Trong lòng Kim Kiệt âm thầm nghĩ đến, rõ ràng là anh không biết xấu hổ, đùa giỡn vợ người ta, kết quả bị mất mặt. Người ta tức giận không phải chuyện bình thường sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.