Con Rể Là Thần Y

Chương 77




“Anh nói cái gì?”

Trương Trạch Cương nhanh chóng nổi nóng, căm phẫn nhìn Lâm Thần trước mặt, nói: “Lâm Thần, anh đừng quá kiêu ngạo, nhà họ Trương chúng tôi…”

Nhưng mà nói được một nửa, Trương Trạch Cương giống như là nhớ ra cái gì, không tiếp tục nữa, mà cười lạnh, nói: “Lâm Thần, anh không cần úp mở với tôi nữa, có một số chuyện tôi sẽ không nói cho anh.”

“Xem ra anh cũng có chính kiến nhỉ, nếu che giấu, chuyện của Trần gia thôn, nhà họ Trương không cần tham gia vào!” Lâm Thần cười ha hả, nói nhẹ nhàng bâng quơ.

“Anh!”

Trương Trạch Cương hiểu, ý của Lâm Thần là, sẽ khiến nhà họ Trương rời khỏi Trần gia thôn.

“Sao hả? Nếu lời tôi nói không được tính, tôi có thể giúp anh liên hệ với Kim Kiệt, nếu phát hiện nhà họ Trương mấy người có kẻ nào khả nghi làm thuốc giả như đã nói, tôi nghĩ anh ta sẽ có cách xử lý riêng của bản thân.”

Lâm Thần cười nói.

“Được, nhà họ Trương tôi sẽ đi, nhưng mà anh đừng vui quá, chuyện Trần gia thôn còn chưa xong đâu. Sớm hay muộn sẽ có một ngày, tôi đuổi cậu khỏi Trần gia thôn.”

“Hơn nữa, việc đuổi tôi khỏi Trần gia thôn, cậu đã hỏi qua người trong làng có đồng ý hay không chưa!”

Trương Trạch Cương không sợ nói.

“Nhà họ Trương đi rồi, chúng tôi phải làm sao bây giờ?”

“Đúng thế, nhà họ Trương còn ở đây, bọn tôi còn có thể khống chế được bệnh tình, không có nhà họ Trương, chúng tôi còn mạng không cơ chứ?”

“Không thể đuổi nhà họ Trương đi được!”

Vừa rồi có không ít thôn dân kêu khổ không ngừng, nhưng đến lúc nhà họ Trương bị đuổi đi thật, mấy người đó lại không đồng ý.

“Có chuyện gì xảy ra với người dân trong làng vậy? Chẳng phải một mực bảo nhà họ Trương hăm doạ bọn họ sao? Sao bây giờ lại làm ra vẻ không nỡ?” Từ Ly nhíu mày, hỏi Trần Lão Thất bên cạnh.

“Chuyện này…”

Trần Lão Thất lộ vẻ khó xử, lúng túng nhìn Lâm Thần, nói: “Tôi biết cậu là bác sĩ giỏi, nhưng mà, cậu có thể chữa bệnh được hết cho cả làng sao? Phải biết là, bệnh của mọi người đều dựa vào nhà họ Trương để điều trị, nếu nhà họ Trương đi rồi, bọn họ không có đủ tiền đi bệnh viện khác để khám đâu.”

“Không có tiền xem bệnh? Không phải trong làng trồng nhiều dược liệu Đông y quý báu hay sao?” Từ Ly không tin.

Lúc mới đến làng, Từ Ly và Lâm Thần đều thấy, tuy Trần gia thôn ở chỗ hẻo lánh, nhưng đất bằng phẳng, trên đó trồng các loại thảo dược quý báu.

Giá cả mấy loại dược liệu này bán trên thành phố cực kỳ cao, hơn nữa còn cung không đủ cầu.

Có điều kiện thiên nhiên như thế, bây giờ Trần Lão Thất lại bảo không có tiền khám bệnh, không phải nói đùa sao?

“Chúng tôi biết là thế, nhưng cái cô thấy chỉ là vẻ ngoài. Tình hình thực tế không tốt như cô nghĩ đâu.”

Trần Lão Thất khổ sở nói: “Thảo dược ở đây có vẻ ngoài khác lạ, giá cả cửa hàng của nhà họ Trương thu mua còn không bằng một nửa giá thị trường, vậy nên lợi nhuận lớn đều bị nhà họ Trường chiếm hết rồi.”

“Nếu không tin, cô xem bộ dạng của mấy người dân trong làng này đi, giống người có tiền sao?”

Trần Lão Thất chỉ người trong làng ở phía xa xa.

Lâm Thần và Từ Ly ngẩng đầu nhìn, quả thật.

Nhóm người trong Trần gia thôn trên mặt đều là xanh xao vì bệnh, quần áo trên người thi mộc mạc hết mức, may chỗ này vá chỗ kia, quả thật không giống dáng vẻ của người có tiền.

“Vậy tại sao người trong thôn không đứng lên tự lực cánh sinh, tự thân xây dựng sự nghiệp, mang dược liệu lên thành phố bán, vượt khó làm giàu?”

Từ Ly hỏi.

“Tôi không dám.”

Mặt Trần Lão Thất đen lại, cúi xuống, nói: “Nhà họ Trương là gia tộc lớn, mỗi đợt họ nói với toàn bộ người trong làng, là dược liệu nơi đây chỉ có thể bán cho bọn họ, không thì sẽ gϊếŧ hết người trong làng chúng tôi, tôi chỉ là trưởng thôn bé nhỏ, làm sao đấu lại họ?”

“Đấy không phải là ép mua ép bán hay sao?” Sắc mặt Lâm Thần khó coi, lúc trước anh chỉ nghĩ nhà họ Trương là nhà làm ăn buôn bán, vì lợi nhuận, mới cướp từ tay nhà họ Từ.

Nhưng không nghĩ tới, nhà họ Trương thế mà lại xấu xa đến mức này, không tiếc sử dụng thủ đoạn dơ bẩn nhất để có được lợi nhuận lớn nhất.

Nhà họ Trương làm ra chuyện như thế, Trương Trạch Cương không thể không chịu tội!

Nghĩ đến đó, sắc mặt Lâm Thần lạnh thêm vài phần.

“Ôi thật không phải… Haizz… Cũng vì chức trưởng thôn này, khiến mọi người chịu khổ cùng rồi.” Trần Lão Thất vẻ mặt áy náy, lắc đầu nói.

“Không có bọ cánh cam, khôm ôm đồ sứ sống.”“Không biết chữa bệnh, còn giả vờ làm bác sĩ giỏi? Có bản lĩnh trị bệnh cho người dân trong làng, mới là khả năng thực sự!”

“Nếu không, nên tự về nhà mình đi thôi! Nực cười!”

Trương Trạch Cương thấy rõ, lúc nãy Trần Lão Thất nói chuyện, Lâm Thần trả lời, chắc ông ta nghĩ cách chữa bệnh của Lâm Thần không đủ tài giỏi, không đủ khả năng chữa bệnh cho người trong làng, liền cười lạnh.

Những người khác ở nhà họ Trương bắt đầu chế giễu, vẻ mặt cả đám đều toát lên sự hèn mọn.

“Ha ha, nhưng tôi đến bây giờ vẫn chưa nói không chữa được.”

Lâm Thần cười, ánh mắt tràn đầy tự tin.

Người khác có thể không biết, nhưng Lâm Thần biết gia tộc của mình từng huy hoàng chói mắt đến nhường nào, tổ tiên nhà họ Lâm năm đó nắm trong tay cách chữa bệnh “Diệu Thủ Thần Châm”, ý là làm kinh động trời đất, dọa sợ quỷ thần cũng không quá.

Mà anh, Lâm Thần là người có phương pháp chữa bệnh đỉnh nhất nhà họ Lâm, môt thân phương pháp này không chỉ trong tỉnh Kim Xuyên, một tỉnh nho nhỏ.

Cho dù là cả Hoa Hạ, cả thế giới, người tự tin nói rằng y thuật người đó cao minh hơn anh, chỉ dừng ở số đếm.

Tính toán bé xíu này của nhà họ Trương, Lâm Thần sao có thể không nhìn ra?

Nghĩ đến đó, trên mặt Lâm Thần lộ vẻ khinh miệt, nói với Trần Lão Thất: “Đi nào, tôi đi xem bệnh tình người trong làng thế nào? Thế nào mà để nhà họ Trương tự tin như thế!”

“Được”

Trần Lão Thất cũng hiểu được, đã đến nước này, mặc kệ như thế nào, đều phải để người trẻ tuổi trước mặt thử một lần.

Nếu Lâm Thần có thể chữa được, thế là tốt nhất, sau này Trần gia thôn có thể có cơ hội thoát khỏi gông cùm xiềng xích của nhà họ Trương.

Nhưng nếu Lâm Thần chữa không hết, đến lúc đó cũng chỉ có thể dựa vào nhà họ Trương kéo dài hơi tàn, thậm chí là nhận thêm “đãi ngộ” càng khủng bố hơn.

Trần Lão Thất biết, đây là một lần đặt cược.

Cược thắng, mọi sự đều tốt. Cược thua, là do vận mệnh sắp xếp.

“Được, để tôi xem xem, xem rốt cuộc là loại thanh niên tài tuấn gì, lại có thể trở thành bác sĩ tài giỏi nhất nhà họ Từ. Rốt cuộc nguyên nhân gì, có thể khiến cho nhân tài suy tàn đến trình độ này.”

“Chó mèo chỗ nào, dám xưng là bác sĩ cao cấp nhất trước mặt tôi.”

“Thật buồn cười.”

Trương Trạch Cương nắm chặt tay, nguyên nhân lần này cả Trần gia thôn sinh bệnh, không phải kế hoạch của nhà họ Trần, mà là ở người khác.

Hơn nữa thực lực với dã tâm của người này không chỉ là tỉnh Kim Xuyên, nghe bảo sau lưng người này, còn có thế lực càng lớn hơn nữa!

Trước gia tộc như thế, Lâm Thần là cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.