Con Rể Là Thần Y

Chương 73




"Tôi rất muốn xem xem có phòng khám nào có thể được mở ra nếu không có Từ Thanh Sơn tôi.” Anh ta hống hách nói.

"Nói thật, nếu không có tôi phòng khám này một ngày cũng không mở được." Từ Thanh Sơn nói mấy lời này làm Lâm Thần cảm thấy thích thú và kèm theo một chút tò mò với anh ta, người có thể nói ra những lời này thì nhất cũng không phải dạng vừa.

Từ Ly nhìn anh ta với cái nhìn đầy xấu xa rồi nói: “Từ Thanh Sơn, anh cho rằng anh là ai, anh cho rằng không có anh thì chúng tôi sẽ không mở được phòng khám chắc.”

"Ha ha." Từ Thanh Sơn cười chế nhạo, anh ta khinh thường liếc nhìn Từ Ly một cái rồi nói: "Nói thật với cô, mỗi lần hiệu suất tăng đều là có công sức của tôi. Nếu cô có năng lực thì có thể đem cửa hàng này đi cải tiến hiệu suất?"

"Xem ra là anh thực sự có năng lực hơn nữa còn biết rất nhiều." Lâm Thần và Từ Ly liếc nhau, vẻ mặt đều có chút khó chịu. Có vẻ như việc kinh doanh không tốt của cửa hàng này đều là có lý do và Từ Thanh Sơn có lẽ là lý do cho điều này.

“Đúng vậy, tôi biết rất nhiều, nhưng tôi không có ý định nói cho cô biết những chuyện này.” Từ Thanh Sơn nói xong, xoay người rời đi.

"Chờ đã, anh chưa thể đi được. Anh cho rằng nhà họ Từ là cái gì? Hôm nay anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng.” Từ Ly bực bội lớn tiếng nói.

"Cái gì, không phải tôi đã bị đuổi việc rồi sao. Tại sao tôi cần phải nói cho cô biết, cô không thấy điều này rất nực cười sao?” Từ Thanh Sơn cười chế nhạo, vẻ mặt đầy khinh thường và xoay người rời đi.

Không ít nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy tình cảnh này cũng quay đầu bỏ đi không một chút lưu luyến.

Mặc dù tập đoàn Từ thị lương bổng mỗi tháng đều không ít nhưng cũng không thể giữ chân được những người này.

“Cô cũng định rời đi sao?” Lâm Thần liếc nhìn Lâm Thanh Mi cười hỏi.

“Không, không, chuyện này bắt đầu từ tôi mà ra vì vậy tôi sẽ không rời đi.” Lâm Thanh Mi nghiêm túc nói với vẻ mặt áy náy.

"Được rồi, đừng lo lắng. Một tháng tôi sẽ cho cô số tiền bằng một năm bọn họ kiếm được.” Lâm Thần cười rồi nói.

Cùng lúc này, gần chi nhánh ngoại ô của Từ thị.

“Anh Trương Đa, chúng ta có thể tiến hành kế hoạch được chưa, em thật sự không chịu nổi nhà họ Từ nữa.” Từ Thanh Sơn lên tiếng.

Một người đàn ông mặc bộ quần áo hành nghề màu đen, khuôn mặt chữ điền, mũi móc câu, thoạt nhìn tầm 70-80 tuổi nói:”Rốt cuộc là ai đã khiến cậu mất hết kiên nhẫn như vậy?”

"Từ Ly này đã đi quá xa rồi, lại dám cùng một người trẻ tuổi cắt chức tôi.” Từ Thanh Sơn ngồi xuống ghế tức giận nói.

"Anh không còn dòng máu của nhà họ Từ sao. Tại sao nói đuổi là lại có thể đuổi dễ dàng như vậy?" Trương Trạch Cương cau mày, nếu Từ Thanh Sơn mất chức quản lý cửa hàng thì anh ta cũng sẽ không có giá trị gì đối với nhà họ Trương.

"Đúng vậy, một vị khách hàng mới có một chút kiến thức sau khi nói vài lời với Từ Ly thì cô ấy đã đích thân đến cửa hàng và cắt chức quản lý của tôi.”

Từ Thanh Sơn nghiến răng nói: "Anh Trương Đa, không phải anh muốn thống nhất ngành y ở quận Giang Hối này sao? Tôi đề nghị chúng ta nên bắt đầu từ chi nhánh nhà họ Từ này. Dù sao thì cửa hàng này bình thường cũng không có người nào."

"Đúng vậy." Trương Trạch Cương gật đầu đồng ý với Từ Thanh Sơn. Với tư cách là người đứng đầu dòng họ Trương, theo anh ta thấy thì nhà họ Từ là một trở ngại rất khó khăn. Nếu có thể lật đổ nhà họ Từ thì chắc chắn nhà họ Trương sẽ thành công rực rỡ trong sự nghiệp y học.

Nếu như là một tháng trước thì chắc chắn anh ta sẽ không có lá gan như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy tay nghề của tiểu thư nhà họ Trần thì anh ta tin chắc rằng nhà họ Trương nhất định sẽ ngày càng vững mạnh, hơn nữa nếu để so với nhà họ Từ thì cũng không thua kém gì.

“Được rồi, kế hoạch của chúng ta sẽ bắt đầu từ chi nhánh nhà họ Từ.” Trương Trạch Cương cười chế nhạo và bấm gọi cho một người nào đó.

Ngày hôm sau, dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của Lâm Thần và Từ Ly, cửa hàng hàng đầu của tập đoàn Ngưng Thần chính thức khai trương. Theo sắp xếp của Lâm Thần thì cửa hàng này sẽ là cửa hàng chủ lực của tập đoàn Ngưng Thần.

Vì vậy yêu cầu về nhân viên và các bác sĩ rất nghiêm khắc, họ phải là những người giỏi nhất. Sau khi giải quyết hầu hết các nhân viên chi nhánh không muốn làm việc, Lâm Thần và Từ Ly đã huy động một nhóm nhân viên có năng lực, trách nhiệm và trung thành với nhà họ Từ.

Trong những ngày qua, Lâm Thần cũng như các bác sĩ bình thường, anh ngồi trong phòng khám chờ bệnh nhân đến.

Mặc dù buổi lễ khai trương được tổ chức vô cùng hoành tráng, nhưng phần lớn những người tụ tập ở đây đều là người quen của Từ Ly, mọi người dân xung quanh không một ai tin tưởng vào các bác sĩ của tập đoàn Từ thị.

Trừ một số bệnh nhân mua thuốc đơn giản thì hầu hết không có ai chịu khám bệnh hàng ngày. Điều này khiến Lâm Thần có chút xót xa.

"Xin hỏi, ở đây có ai khám bệnh không?" Đúng lúc này, đột nhiên có hai người bước vào cửa, một người là ông lão dáng người ọp ẹp, sắc mặt tái nhợt, người còn lại là một người đàn ông trung niên với đôi lông mày hung ác và vẻ mặt gian xảo.

“Tất nhiên là có, anh có nhu cầu khám bệnh phải không ạ?” Lâm Thanh Mi vội vàng tiến lên, cung kính nói.

"Đương nhiên, nếu không thì tôi ở đây làm gì? Nghe nói đây là phòng khám của tập đoàn Từ thị phải không.’’ Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn Lâm Thanh Mi, khinh thường nói.

“Không, hiện tại đây là cửa hàng chủ lực của tập đoàn Ngưng Thần. Anh thật may mắn khi là người đầu tiên đến chữa bệnh.” Lâm Thần cười nói.

"Tập đoàn Ngưng Thần ư? Sao tôi chưa từng nghe nói qua, nhưng tôi muốn xem rốt cuộc cậu có năng lực trị bệnh cứu người hay không." Một tia giễu cợt hiện lên trong mắt người đàn ông, anh ta đỡ ông lão bước vào.

"Muốn biết tôi có năng lực đó hay không thì anh có thể thử.” Sau khi nhìn thấy cơ thể của ông lão, Lâm Thần cau mày, anh phát hiện bệnh tình của ông lão hình như có chút không bình thường.

"Được rồi, đây là ông nội của tôi. Ông ấy năm nay đã hơn tám mươi tuổi, gần đây luôn không thoải mái. Bởi vì bệnh viện ở xa nên chúng tôi mới đến phòng khám này.” Người đàn ông khiêu khích nhìn Lâm Thần.

“Vị bác sĩ này, anh có thể giúp ông già này không, tôi đành phải làm phiền anh rồi.” Ông lão lấy tay che bụng, sắc mặt trở nên nhợt nhạt và bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hiển nhiên là đang rất đau đớn.

Mặc dù đã thấy người đàn ông tới đây để gây chuyện, nhưng Lâm Thần có thể thấy bộ dạng đau đớn của ông lão không phải là đang giả vờ.

Anh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay của ông lão. Lâm Thần hơi nheo mắt rồi suy nghĩ, mạch đập yếu, khí huyết không thông, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là do khí huyết của của ông lão không thông nên mới dẫn đến khí huyết không đủ khiến trong bụng đau dữ dội.

Nếu thực hiện theo các phương pháp chữa bệnh thông thường, chỉ cần cho ông lão uống các loại thuốc bổ khí, dưỡng huyết, hỗ trợ bằng các phương pháp châm cứu hoặc xoa bóp để đả thông kinh mạch là có thể khỏi bệnh. Tuy nhiên, Lâm Thần cho rằng bệnh tình của ông lão không hề đơn giản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.