Con Rể Là Thần Y

Chương 71




Khi mà Lâm Thần quyết định mở chi nhánh ở ngoại thành anh đã lập tức tìm hiểu tình hình kinh doanh gần đây của chi nhánh này, Lâm Thần có chút hiếu kỳ muốn biết tại sao một chi nhánh gần trường học và có không gian đẹp như thế, nhưng việc kinh doanh lại không tốt bằng các chi nhánh khác?

“Hoan nghênh bạn ghé thăm!” Vừa bước vào tiệm thuốc Lâm Thần đã được một cô gái nghênh đón nồng nhiệt.

"Xin hỏi, anh muốn mua thuốc hay là muốn khám bệnh ạ?"

Vừa ngước đầu nhìn lên trước mặt của Lâm Thần xuất hiện một cô gái nhỏ nhắn trong bộ đồng phục thanh lịch, cô có khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh, thoạt nhìn có vẻ là một cô gái hoạt bát.

"Không sao, tôi chỉ muốn xem một chút, cô không cần phải quan tâm đến tôi đâu, cô có thể làm việc của cô... Khụ khụ."

Lâm Thần tự nhiên cảm thấy rất xấu hổ khi để cô gái nhỏ này quan tâm đến mình, anh không nghĩ tới việc phải gặp bác sĩ và mua thuốc, anh vốn định để cô ấy đi mà không phải ở trong tình huống ngượng ngùng như bây giờ.

Nhưng sau khi bước vào tiệm thuốc, anh phát hiện anh là khách hàng duy nhất trong tiệm, những người còn lại đều là nhân viên của tiệm thuốc có một số người thì buồn ngủ mắt nhắm mắt mở còn một vài người khác đang dùng điện thoại di động xem phim.

Với bầu không khí như bây giờ có người sẽ tưởng đây là một cửa hàng ma ám.

"Cái gì thế này? Từ trước đến nay cửa hàng vẫn hoạt động như thế này sao?" Lâm Thần bất ngờ hỏi.

"Ừm... Thật ra cũng không hẳn là như vậy. Lúc mới mở tiệm thuốc này,chúng tôi rất được lòng khách hàng cho nên việc làm ăn cũng rất thuận lợi. Tiệm thuốc của chúng tôi có bác sĩ giỏi bệnh nhân đến đây đều chữa khỏi bệnh, tiệm của chúng tôi được xem là tiệm thuốc tốt nhất khu vực này. Nhưng kể từ sau sự cố đó, việc kinh doanh của tiệm thuốc không thể khá lên nổi.”

Cô gái nhỏ có chút nuối tiếc, cô ấy ngập ngừng nói: "Mọi người cũng trở nên chán nản không còn được nhiệt tình như trước đây."

"Cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra ở đây không?"

Lâm Thần có chút hiếu kỳ, anh không hiểu tại sao với danh tiếng của Từ Gia, chi nhánh dù có ở xa đến đâu việc kinh doanh cũng không thể tệ như vậy được.

Với khung cảnh như bây giờ chỉ cần xuất hiện vài ba con chim thôi thì trông rất là lê thảm. Với cơ chế thưởng phạt mà Từ Ly đưa ra e rằng những nhân viên ở đây thu nhập một tháng cũng chưa tới hai nghìn tệ.

Vì vậy cũng khó lòng trách được thái độ làm việc của những nhân viên ở đây.

"Anh không phải là người đây sao?"

Lâm Thanh Mi có chút bất ngờ, chi nhánh này được đặt ở ngoại ô thành phố, bình thường nguồn khách hàng chủ yếu của tiệm thuốc là sinh viên hoặc cư dân của các trường học gần đây, chẳng lẽ lại có người sống ở nơi khác tới đây? Nhưng mà dù cho đến đây mua thuốc đi chăng nữa thì họ cũng đến tìm cửa tiệm bên cạnh.

“Đúng vậy.” Lâm Thần gật đầu, cười nói: “Quản lý cửa hàng của các cô là Từ Thanh Sơn đúng không? Anh ta có ở đây không?”

"Đúng vậy... Quản lí của chúng tôi vừa đi ra ngoài rồi, anh quen anh ta sao?" Lâm Thanh Mi hoảng hốt, sắc mặt trở nên lo sợ.

"Ha ha, cô đừng lo lắng về điều này, chỉ cần nói cho tôi biết chuyện là như thế nào?"

Dĩ nhiên Lâm Thần hiểu rằng lời nói từ miệng của mấy cô nhân viên này đáng tin hơn là nghe từ miệng mấy người quản lý.

"Thực ra cũng không có chuyện gì đâu. Ba tháng trước, chúng tôi tiếp nhận ca bệnh của một ông lão, nhưng chuyện không may xảy ra là bác sĩ của chúng tôi đã kê nhầm thuốc khiến tình trạng của ông lão trở nên trầm trọng hơn, nhưng không ngờ rằng tiệm thuốc Trương Thị bên cạnh lại chữa khỏi bệnh cho ông ta. Kể từ đó tiếng tăm của tiệm thuốc của Trương Thị ngày càng vang xa, mọi người truyền tai nhau kéo đến tiệm của nhà kia rất đông khiến việc kinh doanh của chúng tôi cũng bị kéo xuống."

Lâm Thanh Mi không biết gì về Lâm Thần, nhưng lúc đó cho dù muốn giấu cũng không thể giấu nổi bởi vì chuyện này đã làm chấn động cả một vùng.

“Chuyện là như vậy sao, cũng bởi vì sai lầm trong đan dược của Từ gia chúng ta mà tiệm thuốc này mãi không ngóc đầu lên được?” Lâm Thần cau mày.

"Kì thực bác sĩ của chúng tôi cũng là một vị bác sĩ nổi tiếng trong giới y dược. Thiếu chút nữa anh ấy đã có thể làm việc ở tập đoàn Ngưng thần, tay nghề của anh ấy hoàn toàn không có vấn đề gì." Lâm Thanh Mi ngập ngừng nói.

"Thật không?"

Nghe vậy Lâm thần có chút tò mò,vào thời điểm tập đoàn Ngưng Thần được thành lập Lâm Thần đã yêu cầu Từ gia mở cuộc tuyển chọn gắt gao theo tỉ lệ một trên mười để có thể chọn ra các bác sĩ ưu tú bởi vì Tẩy Tủy Đan và các loại thuốc khác đều cần những bác sĩ có kinh nghiệm và tay nghề cao giúp nghiên cứu và bào chế.

Khi đó, Từ Thái chỉ đích danh Từ Ly yêu cầu cô làm việc này, nội dung mà Từ Ly đặt ra trong cuộc thi vô cùng khắc nghiệt khiến Lâm Thần mới nhìn thôi cũng cảm thấy rùng mình. Anh hiểu rất rõ nếu không phải là người có trình độ cao ngất ngưỡng thì đừng nói là cơ hội thậm chí ngay cả tư cách tham gia vào tuyển chọn của tập đoàn Ngưng Thần thôi cũng không có.

Hơn nữa Lâm Thần chính là người trực tiếp lựa chọn những ứng cử viên sáng giá nhất qua các bài kiểm tra đánh giá, người mà anh chọn ra để làm việc cho tập đoàn nhất định phải là người trung thành tuyệt đối và có năng lực siêu phàm.

Nếu vị bác sĩ này đủ tư cách tiến vào tập đoàn Ngưng Thần, thì ít nhất cũng có thể cho thấy người này chắc chắn có trình độ y học nhất định, không ai có thể nghĩa rằng anh ta lại là người kê đơn thuốc sai cho bệnh nhân được.

Với năng lực như thế,anh ta sao có thể kê nhầm thuốc được? Phải chăng người này cố tình làm xấu thanh danh của nhà họ Từ, hoặc có khi nào anh ta bị người khác hãm hại hay không?Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Lâm Thần bất giác tối sầm lại.

Lâm Thần nghĩa đến mối quan hệ hiện tại của anh với nhà họ Từ, anh tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn người nào đó lén lút giở trò với Từ gia sau lưng được.

"Lâm Thanh Mi, cô có chuyện gì sao? Tại sao lại nói chuyện phiếm với khách trong giờ làm việc, cô có muốn tôi trừ hết lương của tháng này không?"

Lúc này, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt lạnh lùng bước vào.

"Quản lý, anh..."

Lâm Thanh Mi vẻ mặt đau khổ giải thích: "Vị khách hàng này muốn hỏi thăm tình hình cửa hàng của chúng ta, cho nên tôi mới giới thiệu sơ qua một chút cho anh ấy, anh không thể vì thế mà trừ lương của tôi được."

"Khách nào mà không phải khách! Thử hỏi xem các cửa hàng khác có muốn thuê một người nói chuyện trong giờ làm việc như cô không?" Từ Thanh Sơn lạnh lùng nói.

"Này anh Quản lý, quả thật tôi đã hỏi cô gái này, nếu như điều này khiến cô ấy vi phạm nội quy trong cửa hàng của anh thì tôi vô cùng xin lỗi, mong anh hãy bỏ qua cho cô ấy." Lâm Thần cau mày.

Quả thực là tán gẫu trong giờ làm việc là không đúng, nhưng vì một lỗi lầm nhỏ như thế mà bị trừ hết lương, nghe có chút không vừa ý.

"Anh! Chuyện này liên quan gì đến anh?Anh muốn mua cái gì, muốn khám cái gì thì phiền anh nhanh nhanh một chút giúp tôi. Chúng tôi sắp hết giờ làm việc rồi." Từ Thanh Sơn bất giác liếc nhìn Lâm thần, ánh mắt trở nên mất kiên nhẫn.

Theo quy định của Từ gia, tiền lương của quản lý có liên quan đến hiệu quả hoạt động của cửa hàng, nếu không có thành tích thì nhất định phải thành tâm. Lương của Từ Thanh Sơn không cao cho nên tại mỗi cuộc họp báo cáo kết quả hoạt động anh đều bị những người quản lý cửa hàng giỏi khác cười nhạo.

Vừa rồi anh ta còn bị chế nhạo một phen khiến tâm trạng của anh ta không được tốt, đúng lúc quay trở lại cửa hàng nhìn thấy Lâm Thanh Mi lười biếng, tự nhiên muốn khiển trách cô ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.