Con Rể Là Thần Y

Chương 332




Dù sao dư luận cũng vừa mới sóng gió không lâu, bây giờ để bản thân rời đi, tránh khỏi nghi ngờ.

Chỉ thấy Thượng Quan Yến chân thành nói: "Gia tộc Thượng Quan của tôi không thích những người gây rắc rối. Chúng tôi đã theo đuổi y học bằng cả trái tim, cùng thế giới này không có tranh giành, nhưng trưởng lão của chúng tôi dường như không an phận. "

Ánh mắt của những người xung quanh lần lượt rơi vào người Lâm Thần, anh là nhân vật chính của sự việc này, bị người khác chỉ tên nói họ là gây chuyện sinh sự, đương sự ngay cả một chút phản ứng cũng đều không có, giống như việc này không có liên quan đến mình, ngồi ở đó tự nhiên như mục đích của bản thân là uống rượu vang.

Đôi mắt sắc bén của Thượng Quan Yến rơi trên người anh, cô dường như đã hạ quyết tâm: "Từ hôm nay trở đi, anh và gia tộc Thượng Quan sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.Về sau anh ra ngoài gây chuyện, tự bản thân giải quyết. Gia tộc Thượng Quan sẽ không bao giờ… Làm cây đại thụ ở phía sau anh nữa, cho anh không kiêng nể gì mà hưởng bóng mát. "

Lâm Thần từ trong góc ghế sô pha đứng lên, anh có một loại bá đạo bẩm sinh, cho dù là đứng ở nơi đó, cũng khiến người chung quanh có cảm giác bị áp bức.

Khí lạnh trên người anh tùy tiện tỏa ra, so với gió lạnh bên ngoài chui vào ống quần, càng khiến cho người ta rét run.

Anh từng bước từng bước đi tới, dừng lại trước mặt Thượng Quan Yến: “Đây là chủ ý của cô sao?”

Thượng Quan Yến không biết tại sao, bị anh nhìn làm cho da đầu có chút tê dại, nhưng cô cũng chỉ có thể cứng ngắc gật đầu: “Nhà Thượng Quan chúng tôi sẽ không có một người vô tích sự. Những việc trước đây chỉ là kế hoãn binh, anh giúp tôi, tôi cũng sẽ cho anh một khoản tiền, chúng ta không ai thiếu nợ ai. "

Dù sao thì bão dư luận cũng đã qua, vấn đề này sẽ không có người nào lôi ra để nói lại, cô nhân cơ hội này để đuổi anh ra khỏi gia đình Thượng Quan.

Nếu không, bố cô mà biết cô đã tìm được người như vậy, sử dụng luật gia đình, đó coi như là hình phạt nhẹ nhất.

Lâm Thần nhìn những người đang có mặt ở đây, có vài gương mặt quen thuộc, đều là đối tác trong lĩnh vực kinh doanh: "Tôi không phải kẻ vô tích sự, người khác biết rõ hơn cô, nhưng gia tộc Thượng Quan các người gϊếŧ người cướp của, vì lợi ích riêng của bản thân, không tiếc gϊếŧ hại cả nhà tôi, chuyện này nên tính toán thế nào đây? ”

Giọng nói của anh vẫn là lười biếng như trước, như là đang kể về một chuyện gì đó không quan trọng.

Nhưng mà cướp của rồi gϊếŧ cả nhà, mấy chữ này thật nặng nề, làm cho mỗi người ở đây đều lo lắng lo sợ.

Thượng Quan Yến trợn to hai mắt: “Anh đừng có ở đây mà nói hươu nói vượn, anh như vậy, nhất cùng nhị bạch, nhà anh có thể có cái gì chứ?” Hơn nữa, nhà Thượng Quan cho đến bây giờ chưa bao giờ thiếu tiền, như vậy làm sao có thể có chuyện gϊếŧ người cướp của.

Lâm Thần lắc lư rượu đỏ trong ly, màu đỏ tươi giống như máu bị anh cầm trên cổ tay, giống như mối thù máu mủ của anh: "Các người học y thuật, là Thái Ất Huyền Châm, chẳng qua bố cô lại chiếm đoạt lấy, chỉ có quyển một chứ không có quyển hai, cho nên các người chỉ học được một nửa, gặp chuyện khó khăn, không có cách nào.”.

Thái Ất Huyền Châm tổng cộng có hai quyển, anh từ khi còn nhỏ đã đọc nó, cho dù trong sách không có nội dung gì thì anh vẫn có thể nhớ rõ và ghi nhớ nó trong lòng.

Lúc trước Bùi Thiên Thu cướp đi quyển một, nghĩ rằng đó là toàn bộ, không biết rằng đó chỉ mới là một nửa mà thôi.

Cho nên, tất cả những học trò dưới dưới danh nghĩa của ông ta, bao gồm cả hai người con gái và con trai đáng tự hào của ông ta, cũng chỉ mới học được có một nửa.

Tập hai tinh tế nhất, bọn họ có thể chưa từng được xem qua.

Thượng Quan Vân dùng sức kéo Thượng Quan Yến lại, sức lực có hơi lớn, thứ nhất trách cô đem chuyện này làm hỏng bét như vậy, lần thứ hai không tin những lời mà Lâm Thần nói.

Nhìn những ánh mắt dò xét xung quanh, anh ta nói: “Anh đừng có ở đây mà ngậm máu phun người, anh chỉ là bởi vì ghi thù hận trong lòng, mới nói những chuyện không đâu vào đâu như vậy.”

Lâm Thần lấy ra một danh sách, so sánh những cái tên trong danh sách rồi nói: "Không chỉ gia tộc Thượng Quan của người, mà gia tộc Lý cũng có mặt đều tham gia vào trận chiến vô nhân đạo đó. Các người cố tình cướp đoạt, lấy đồ của người khác làm của riêng mình và thay đổi tên, là để có thể quang minh chính đại lấy ra dùng."

Những người trong gia đình được kể tên đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Nguyên Thượng Đức là người đầu tiên nhận ra người trước mặt mình. Mặc dù anh có chút khác biệt so với khi còn nhỏ, nhưng cùng với người bố đã chết của anh ra quả thực chính là một khuôn mẫu đúc ra.

Chỉ là không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy, anh thế mà không có chết, thay đổi thân phận mới, vẫn ẩn nấp suốt ngày ở bên cạnh bọn họ, mà ông ta cũng không biết.

Phải có tâm tư rất sâu, và rất nhiều sự kiềm chế mới có thể ở trước mặt kẻ gϊếŧ bố mình nói chuyện tự nhiên.

Hay nói cách khác, hôm nay anh đến đây là để trả thù.

Thượng Quan Vân còn nhỏ,ân oán của thế hệ trước, anh ta không cách nào biết được, nhìn thấy mắt và mũi của đối phương, cũng làm cho anh ta không khỏi lung lay một chút.

Nếu chuyện này một khi thật sự bị truyền ra ngoài, nhà Thương Quan sẽ không thể tồn tại được, nhưng nhà Thượng Quan đã ở ẩn ở tỉnh Kim Xuyên mấy trăm năm, không thể có khả năng làm ra thủ đoạn này.

Nhìn với mặt khó tin của anh ta, Lâm Thần nói: "Có lẽ lý do khiến gia đình anh chọn ẩn náu trong thành phố là vì con đường của gia đình đã sa sút. Cái gọi là kỹ năng y học đã sa sút từ lâu, nhưng nhiều thập niên trước, Bùi Thiên Thu cũng chính là bố của anh hiện tại, Thượng Quan Thụy, người đã ở rể trong nhà anh, dùng bàn tay có y thuật tốt chiếm được sự tin tưởng của các người, cắm rễ ở nhà anh.”

Anh từng tiếng một giống như con dao, độc ác chém vào trong lòng người khác, kể về những tội ác khác nhau của họ trong quá khứ, một cách để khiến bọn họ không thể che dấu được mọi chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.