Con Rể Là Thần Y

Chương 315




Lâm Thần nở một nụ cười bất lực, với tu vi hiện tại của anh, quả thật hơi yếu một chút.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Lâm Thần vội vàng chạy về, ôm Chu Tiểu Nhã đang hôn mê lên, quay đầu vào ống dẫn.

Hô hô ngày càng yếu, lần này nếu không phải anh phản ứng nhanh thì cái mạng nhỏ bé này khéo cũng không giữ lại được.

Nhưng mà hiện tại còn có một chút khí tức tồn tại, có khả năng trở về ngay lập tức. Lâm Thần đả thông bảy kinh bát mạch của cô ấy, sau đó lại rót cho cô ấy một tia linh lực, bảo đảm cô ấy có thể vượt qua tối nay an toàn.

Chỉ cần có thể chịu qua tối này, cái mạng này xem như có thể giữ lại. Nếu mà không trụ được chỉ có thể trách tạo hóa trêu ngươi.

Tuyết Cơ trôi nổi giữa không trung, nhàm chán nói: “Thể chất con nhóc không bình thường nha. Nếu đổi lại người bình thường khác, có lẽ đã chết rồi. Cô ta có thể chịu được đến bây giờ đúng là một kỳ tích.”

Lâm Thần cũng rất tán thành gật đầu: "Tôi cũng vì nhìn thấy thể chất của cô ấy cũng không tầm thường, nên mới nhận cô ấy làm đồ đệ. Hy vọng sau này cô ấy có thể làm việc lớn.”

Tuyết Cơ ở trên không trung chống tay lên thắt lưng lười biếng, linh hồn hư vô mờ mịt của cô ta cũng không biết đến lúc nào mới có thể có một cơ thể thuộc về mình.

Chỉ chờ mong thằng nhóc này có thể giỏi lên một chút, sớm đột phá tông sư, tiến lên phía trước một bước lớn, như vậy cô ta mới có thêm hy vọng.

Nhưng hiện tại xem ra vẫn đang rất yếu ớt. Tuy rằng phép tắc của thế giới này, không thể vượt qua cấp bậc Nguyên Anh. Nhưng với tốc độ tu luyện hiện tại của anh cũng xem như nhanh rồi.

Hiện tại cô ta đang ở trạng thái linh hồn, không tồn tại trên thế giới này được bao lâu nữa. Sau khi ngáp một cái, cô ta lại thu vào bên trong.

Lúc trời gần sáng, khí tức của Chu Tiểu Nhã cuối cùng cũng ổn định lại. Cô ấy có thể chịu qua tối nay, có lẽ cũng là trong họa có phúc. Trực tiếp đột phá kỳ luyện khí, xem như từ từ nhập môn.

Buổi chiều hôm sau mới từ từ tỉnh lại, Chu Tiểu Nhã thử cử động thân thể một chút đã cảm thấy đau tận xương tủy.

Cô ấy nhìn tay mình không thể tin được nói: "Tôi vậy mà còn sống?”

Trái tim cô ấy rõ ràng đã bị quái vật kia móc ra, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương máu khô trên ngực mình.

Lỗ máu kia cực kỳ dọa người, cô ấy thế mà may mắn sống sót.

Lâm Thần rót cho cô ấy một ly nước ấm: "Cô bây giờ tạm thời đừng nhúc nhích, cứ nằm xuống trước. Nghỉ ngơi một thời gian, đợi đến khi kinh mạch của cô khôi phục bình thường có thể hoạt động lại.

Chu Tiểu Nhã nằm trên giường không động đậy. Cô ấy cảm giác còn sống thật tốt: "Sư phụ, nếu không phải nhờ phương pháp chữa bệnh cao siêu của anh, tôi có thể đã chết.”

Cô nhếch miệng cười, trên khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt mang theo một tia bất đắc dĩ: "Đáng tiếc tôi quá yếu so với anh, không giúp được gì hết.”

Nghĩ đến đây, cô ấy nhịn không được thở dài một hơi, nhưng lại lập tức khôi phục tinh thần: "Nhưng mà anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tu luyện thật tốt. Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy, tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ sư phụ.”

Lâm Thần nhìn bộ dáng nghiêm túc và non nớt của cô ấy, nhịn không được nở nụ cười: "Cô trước hết cứ chăm sóc thân thể cho tốt, sau này tu luyện cẩn thận.”

Hôm nay, Bạch Lộc ân cần đến đây, nói là mở một nhà hàng mới, muốn mời anh đi ăn cơm, tập hợp thanh niên, trai tráng.

Nhưng ý không ở trong lời, tất cả những người ở đây đều lớn hơn anh, nhưng mỗi người đều vô cùng khách khí với anh. Nếp nhăn vì nụ cười trên mặt có thể gϊếŧ chết một con ruồi.

Đầu tiên, Bạch Lộc rót cho anh một ly rượu, ngay sau đó ân cần nói: "Là thế này, mấy anh em tôi đều là người mới đầu tư, cũng không có phương hướng mục tiêu gì, muốn xin Lâm tiên sinh chỉ điểm.”

Thôi nào, lại nữa rồi.

Nói chỉ điểm gì chứ, thật ra muốn có một cổ phiếu từ công ty anh.

Dù sao bây giờ anh mở bệnh viện, đó đều là hương hoa bánh trái, mỗi ngày phấn đấu không nói. Quan hệ xã hội và nhân khí cũng tăng lên không ít.

Mỗi người đều muốn vào chia một phần canh, Bạch Lộc chính là nếm được vị ngọt trong đó, lúc này mới da mặt dày, mang theo người tới đây.

Anh biết bữa cơm này không ngon như vậy, cũng không đơn giản như vậy.

Trước đây còn do dự, bây giờ Lâm Thần từ chối thẳng: "Ông cũng xem như là kinh doanh già đời rồi, nếu có ý kiến gì, ông nói với họ một chút sẽ thích hợp hơn.”

Đối phương còn định mở miệng nói chuyện, anh trực tiếp bưng ly rượu lên, kính đối phương một chén:, "Hôm nay ăn cơm, không nói về công việc.”

Bạch Lộc biết ý của anh chỉ có thể hơi gật đầu nhíu mày với người bên cạnh.

Những người đó cũng là những kẻ tinh ranh, một lần không được thì hai lần, nhưng không cần vội vàng trong chốc lát.

Sau khi ăn cơm xong đơn giản nói lời tạm biệt anh liền quay về bệnh viện, theo manh mối Đại Sư Cổ Đức lần trước, tìm hiểu được ngọn ngành do Triệu Lỗi.

Anh biết ngay là do lão già thất đức này giở trò. Lúc trước vì một miếng Kim Phật gϊếŧ cả nhà anh, hiện tại lại dùng Kim Phật muốn gϊếŧ anh.

Phải tính toán thật tốt.

Ban đêm hơi lạnh, Lâm Thần đi trên đường phố rực rỡ đèn điện, dừng lại trước mặt một biệt thự.

Hai nhân viên bảo vệ còn chưa nói gì, trực tiếp bị anh điểm huyệt không nhúc nhích được.

Đẩy cửa sắt ra, anh bước vào từng bước một.

Trải qua nhiều năm phát triển như vậy, bây giờ nhà họ Triệu lớn mạnh như thế nào. Dù chỉ là một khối gạch trải trên mặt đất cũng được nhập khẩu từ nước ngoài, đồ đạc xa hoa vô cùng. Anh cũng nhìn thấy mấy món vật quen thuộc.

Thủy tinh thiên nga đặt trong đài phun nước là của nhà họ Lâm anh. Đồ ăn trộm mà dám đặt ở nơi nhiều người qua lại như vậy, thật không biết hối cải.

Triệu Lỗi vẫn đang ở nhà chờ đợi tin tốt, khóe miệng cười không khép lại được.

Ông ta trốn ở trong phòng mình, nhìn một món bảo bối bên trong phòng bí mật, trên mặt không ngừng cười: "Lúc trước nhà họ Lâm có một con cá lọt lưới trong tay ta. Chỉ cần xử lý được con cá này, những bảo bối này có thể nhìn thấy mặt trời.”

Đến lúc đó Lâm Thần chết, những bảo bối này liền triệt để trở thành vật không có chủ, mình chính là chủ nhân chân chính của chúng nó. Cho dù là đấu giá hay triển lãm cũng do mình tính toán.

Cũng không cần lo lắng những bảo bối này bại lộ, đem đến mình họa sát thân.

Chỉ là ngày đó tông gia đưa ra lời cảnh cáo, nhưng hắn không nên vì chuyện bé xé to, làm bại lộ thân phận của mình.

Tông gia hiểu cái gì, mình là hành động trước để phủ đầu đối phương. Nếu như không phải ông ta ra tay trước, không biết thằng nhóc đó còn ngang ngược đến mức nào.

Vì vậy, ông đã làm điều đúng đắn, sai là những người không có đôi mắt nhìn xa.

Ngay khi ông ta đang cao hứng không thôi, cửa phòng ngủ đột nhiên truyền tiếng gõ cửa: "Ai vậy?”

Ông ta vội vàng buông đồ xuống, che phòng bí mật lại, mở cửa ra. Người xuất hiện ở cửa làm ông ta sợ hãi lảo đảo, không còn có hình tượng ngã xuống mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.